Trước năm 1975, bất cứ ai sống ở Sài Gòn đều biết đến nghĩ trang Đô Thành, một nghĩa trang không lấy làm gì to lớn nhưng lại mang vẻ âm u, hoang dã, với hàng chục cây điệp, cây gòn khá lớn được trồng lộn xộn không theo lớp lang nào trải khắp nghĩa trang. Có cây mọc trơ vơ, đứng đơn độc ở một khoảng trống trong nghĩa trang, ngược lại có chỗ, với 5, 6 cây chen chúc nhau, cành lá xen nhau vươn lên như muốn tranh nhau hứng lấy ánh mặt trời. Dưới mặt đất những nấm mồ cũ kỹ, vỡ bẻ chen vào những nấm mồ mới đắp đất hay gạch thô sơ, nghèo nàn cũng chẳng có hàng lối nào cả. Cỏ dại mọc không đến lỗi um tùm nhưng xũng lòa xòa đủ che kín những ngôi mộ thấp lè tè, không dễ cho bất cứ ai muốn tìm một lối đi xen giữa những ngôi mộ nằm ngổn ngang khắp nghĩa trang.
Vào mùa nắng, nền đất khô ráo nên cũng có một vài đứa trẻ sống ở vùng lân cận rủ nhau vào nghĩa trang chơi đùa, bắt dế, đá banh…
Sách audio .net