“Dòng máu Trung Hoa đến tôi không còn nguyên vẹn nữa. Nhưng đó là dòng máu cội nguồn, quê cha đã hòa chung cùng dòng máu Việt Nam để làm nên tâm tư, tình cảm vầ văn phong của “Chân trời cũ”. Thêm vào đó là cuộc sống một làng quê với những số phận của con người hẩm hiu, nghèo khổ mà tôi gần gũi, thân yêu ngay từ khi còn thơ ấy, đã tạo dựng cho tôi “cái đất” để viết văn và trở thành cảm hứng khơi nguồn cho tôi sáng tác…”
– Nhà văn Hồ Dzếnh –
“…Tôi mến yêu thơ Hồ Dzếnh không phải trong lúc thái bình mà chính là ở trong khói lửa. Có những bài tôi yêu một vài câu như bài “Màu cây trong khói”, có những bài tôi yêu cả một đoạn:
“… Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau lơ lửng với nghìn xưa.””
– Nhà văn Vũ Bằng –