Hồi còn nhỏ, khóc là tuyệt chiêu để giải quyết vấn đề. Sau khi trưởng thành, cười là vũ khí để đối mặt với hiện thực. Khả năng diễn xuất của bạn không tồi, đặc biệt là giả bộ vui vẻ, bạn mang đến cho mọi người ấn tượng rằng “bạn trưởng thành bằng sự đáng yêu”. Bạn dùng vỏ bọc đáng yêu một cách thản nhiên, lạnh lùng cười vang “ha ha ha”. Bề ngoài bạn vâng vâng dạ dạ làm một “người tốt”, nhưng trong thâm tâm lại là “vua cãi lại”. Ngoài miệng thường nói: “Ừm” và “Tùy”, nhưng trong lòng lại nghĩ “Như thế sao được?”. Ấn tượng về bạn trong mắt mọi người là “Vui vẻ giúp đỡ”, nhưng trong lòng lại đang kêu gào “Có chán không chứ?!”.