Sachaudio.net – Đêm đen dày đặc, một bóng trắng bất ngờ xuất hiện làm cho đám công nhân nữ kêu lên ầm ĩ: Ôi! Ma! Một bóng trắng xuất hiện kìa! Họ ôm chầm lấy nhau. Công việc tăng ca phải bỏ dở. Dũng đen quát tháo: Các cô làm cái trò quái quỉ gì vậy?
*****
Một cô trong đám, giọng vẫn còn run đáp: – Tụi này vừa thấy ma đó. Dũng đen quắc mắt: – Các cô làm biếng thì có ma với cỏ gì đâu?
Một chị đứng ra, tỏ thái độ bất bình: – Chúng tôi làm biếng thì đâu có đến đây. Thật tình là lúc nãy tôi thấy một bóng ma áo trắng xuất hiện ở hành lang… nơi phòng sản xuất đấy.
Dũng đen xua tay: – Thôi đừng có đùa nữa. Hãy làm việc đi.
Dũng đen vừa nói dứt câu thì một cơn gió mạnh dữ dội thổi tạt vào. Mấy cô lại nhốn nhào: – Ma! Ma lại xuất hiện nữa đấy!
Mọi người lập tức chạy dồn lại với nhau, mặc cho Dũng đen gào thét: – Ai ở vị trí nấy. Qua cơn bão tiếp tục sản xuất!
Tiếng một người phụ nữ trong nhóm kêu to: – Chúng tôi không thể làm được. Gió thổi mạnh lắm.
Hoà cùng với gió, như có tiếng ai đó than khóc một cách bi thiết: – Trả mạng lại cho tôi! – Tôi đói và khát lắm. Đám công nhân nữ đã ôm chầm lấy nhau. Rên rỉ:
Bãi biển linh thiêng |
– Đó, ông có nghe gì không? Ma lại xuất hiện rồi. Một cô gái nói: – Oan hồn về đòi mạng ông chủ đó. Dũng gắt:
– Nói tầm phào. Làm gì có cái chuyện về đòi mạng chứ.
– Thì ông chẳng nghe đó sao.
Chị em công nhân bàn tán xôn xao:
– Tôi không dám làm nữa đâu. Nghỉ việc thôi.
Dũng đen gắt gỏng: – Các người tiếp tục làm việc đi. Không có gì phải sợ cả? Nhưng ngoài trời gió vẫn thổi mạnh, cây cối gãy nghe răng rắc, đám công nhân nữ lắc đầu thoái thác:
– Không làm! – Không dám làm đâu. Tiếng gì rít nghe dễ sợ lắm. Đó anh có nghe thấy tiếng gì đó không? Tiếng ma hờn quỷ khóc đòi mạng kìa.
Dũng đen trợn mắt, hắn ngó dáo dác: – Ma đâu mà ma? Một chị công nhân xem ra cứng cỏi, đứng dậy, bước đến bên Dũng đen:
– Nếu vậy anh hãy một mình ra ngoài đó mà xem thử đi. Vừa nói chị vừa đưa hai tay về phía trước đẩy tên Dũng đen ra ngoài: – Đi, đi ra ngoài đó một mình xem.
Dũng đen trừng mắt: – Này! Chị làm cái quái gì vậy chứ?
Cả đám nữ nhốn nháo: – Anh gan dạ lắm mà. Hãy ra xem tình hình ra sao?
Dũng đen quắc mắt: – Các người điên hết rồi sao? Ngoài trời giông bão như vậy mà bảo tôi ra ngoài đó. Gió mưa kia mà.
Một chị đốp chát: – Chứ không phải không dám đi. Đồ chết nhát bày đặt làm phách.
Dũng đen tức khí xông tới: – Cô vừa nói gì?
– Tôi nói anh là đồ chết nhát. Chỉ được nước ăn hiếp chúng tôi thôi.
Dũng đen nghiến răng: – Trời! Cô tới số rồi, dám chửi tôi hả?
Ngoài trời bão mỗi lúc một mạnh hơn, gió giựt làm gãy cột điện, đứt dây điện, đêm bỗng tối thui, đám công nhân nữ ôm nhau la chí choé: – Ma! Ma cắt dây điện rồi. – Ối trời ơi! Làm sao bây giờ đây.
Dũng đen cũng cuống cuồng lên: – Mấy cô ngồi im tại chỗ không được chạy lung tung. Điện giật đó. Đám công nhân như ôm cứng lấy nhau. Cơn giông đi qua, nhưng màn đêm thì dày đặc. Bóng trắng lại chập chờn. Lần này Dũng đen cũng hồn bay phách tán, chạy vội trở lại gần chỗ đám công nhân nữ, hắn hét lên:
– Bình tĩnh đi nào. Phía trong xóm dân chài, điện vẫn còn thấp sáng.
– Hả? Sao kỳ vậy. Mưa bão tại sao chỉ nhằm có chỗ nầy?
– Như vậy là ma quỉ lộng hành rồi.
– Đó tôi đã nói mà. Tôi thấy ma rõ ràng mà không chịu tin.
Dũng đen đành phải ra lệnh: – Thôi hãy tạm ngừng làm ca nầy đi. Về nghỉ hết.
Mọi người vẫn co ro: – Làm sao mà dám về? Dũng gắt: – Chẳng lẽ ngồi đây ôm nhau đến sáng à?
– Nhưng trời tối quá làm sao mà thấy đường. Đụng phải ma thì khốn.
– Á! Trời ma xuất hiện kìa. Đám công nhân lại hồn vía bay đi mất tụm đầu lại:
– Con Hồng xỉu rồi! Tay chân nó lạnh ngắt.
Dũng đen lần mò tìm được chiếc đèn pin. – Có đèn rồi! Mọi người xúm quanh lo cho cô Hồng…
Ngoài biển bỗng xôn xao, đám công nhân la réo om xòm. Sĩ Tiến- tên giám đốc ra lệnh cho Dũng:
– Mày ra ngoài đó xem lại xảy ra chuyện gì? Dũng đen bước vội ra ngoài, lát trở vào:
– Dạ, có một xác chết trôi ạ!
Sĩ Tiến xua tay: – Mày ra bảo tụi nó đem chôn mau lên.
Dũng đen ngoan ngoãn: – Vâng ạ! Sĩ Tiến căn dặn: – Bảo tụi nó làm cho gọn vào. Dũng đen vội chạy đi. Nó phán anh em rằng:
– Tụi mày mang cái xác chôn ở chỗ nào đó? Đám công nhân phản ứng: – Anh nói sao? Chôn xác này ư? Anh làm như chôn một con chó con mèo không bằng.
– Dù sao anh ấy cũng là công nhân ở đây.
Dũng đen gắt: – Ai cũng mặc! Lệnh thì tui phải làm.
Đám công nhân tỏ ra chán nản có người chép miệng: – Bọn nhà giàu coi mạng anh em công nhân còn hơn chó ghẻ.
– Độc ác quá! Coi chừng có ngày những oan hồn về đây báo thù.
– Rồi đó, mới hôm nào tự nhiên giông bão, làm gãy cột điện, trốc nóc nhà rồi.
– Vậy mà tụi nó không chừa. Có ngày anh em về bóp cổ cả lũ.
Dũng đen trừng mắt quát tháo: – Nói đủ chưa?
Cả đám công nhân nhốn nháo: – Chúng tôi chỉ muốn đòi lại sự công bằng mà thôi. Dũng đen đấm nắm tay vào khoảng không. – Mẹ kiếp! Tụi bay chờ tao một chút. Hắn lại vội về phòng giám đốc. Anh em nhìn nhau chờ đợi.
– Giám đốc ơi! Bọn nó làm dữ quá.
Sĩ Tiến chau mày: – Dữ thế nào?
– Bọn nó đòi phải có tiền mua đồ tẩm liệm. Vị giám đốc đang tiếp chuyện người đẹp. Sợ cô ta hiểu lầm mình keo kiệt, nên hắn bảo:
– Đây là năm trăm ngàn mày đưa cho tụi nó lo việc chôn cất. Dũng đen nhanh tay chộp xấp tiền, đôi mắt hắn hau háu: – Vâng! Cám ơn giám đốc!
Dũng đen lui ra. Đi nhanh về phía đám công nhân đang đứng chờ: – Đây một trăm ngàn, tiền chôn cất. Làm nhanh đi!
Họ lại kêu lên: – Trời đất! Một trăm ngàn thôi sao?
Dũng đen trợn mắt, xua tay: – Bọn bây đòi bao nhiêu nữa! Bộ định trấn lột sao? Một người trong đám công nhân xua tay: – Thôi đi! Bọn nhà giàu là keo kiệt như vậy đó. Tụi mình lo chu đáo cho anh này đi. Đừng đôi co nữa.
Nhìn theo đám công nhân, Dũng đen cười híp mắt: – Cám ơn tụi bay nha!
…….
Nguồn: Radiotruyen
Sách audio .net