Con ma gốc xoài


Cả xóm Đình đều lạnh gáy khi chứng kiến hiện tượng mà từ nào đến giờ họ mới thấy lần đầu: Một xác chết treo lơ lửng ở cây xoài cổ thụ trước nhà ông Hương hào Cẩm. 

Do gốc xoài đó nằm áng ngữ ngay ngã ba đường, cho nên muốn từ xóm ra chợ, hay từ chợ về nhà mọi người đều phải đi qua. Do vậy từ khi xảy ra chuyện “Ma hiện” ấy thì hầu như trời vừa sụp tối là chẳng có một ai qua lại, có chuyện gì cần kíp lắm thì cả xóm phải họp cùng nhau năm bảy người mới dám cầm đèn qua chỗ gốc xoài ấy.

 

Riêng Hương hào Cẩm thì do quá sợ đã dọn nhà ra chợ ở nhờ nhà đứa em và hầu không dám léo hánh về thăm nhà. Vậy mà một buổi tối nọ có người đến báo với ông: 

– Tui thấy rõ ràng hai đêm nay trong ngôi nhà bỏ hoang của ông có đèn sáng trưng! Chứng tỏ trong nhà ấy có người ở. 

Hương hào Cẩm bàng hoàng: 

– Chuyện gì đang xảy ra trong nhà? 

Ông nhát gan không dám mò về, nhưng đứa con của ông, cậu Hai Thành thì cương quyết: 

– Phải làm cho ra lẽ mới được! Tôi nghĩ, nếu thật sự đó là ma thì đâu vô cớ vào nhà mình! 

Con ma gốc xoài

Hai Thành hăng hái cùng với hai thanh niên nữa quyết canh lúc tối trời thì mò về nhà. Quả như lời đồn, khi họ về gần tới thì đã thấy đèn đuốc sáng choang và xa xa họ còn nhìn thấy có bóng người di chuyển bên trong nữa. 

Một người hỏi Hai Thành: 

– Nhà anh khi dọn còn để lại ai không? 

Hai Thành nhún vai: 

– Nếu có đông người thì chắc ba tui không bỏ nhà mà đi. Nhà tui chỉ còn có tui là con độc nhất, sau khi đứa em gái tui bị bạo bệnh mất hồi nó mới 14, 15 tuổi! 

Nhân ngồi núp ở bụi rậm xem động tĩnh trong nhà người bạn hỏi thêm: 

– Sao nhà đơn chiếc vậy mà anh không lấy vợ để đỡ đần công việc nhà, rồi còn phải có con cái nối dõi tông đường nữa chớ? 

Hai Thành chợt thở dài: 

– Đó là bi kịch của nhà tôi. Thôi, đừng nói nữa… 

Người bạn tính hỏi nữa, nhưng Hai Thành đã gạt ngang: 

– Đã nói là không hỏi nữa mà! Bây giờ anh ở đây, còn tôi thì một mình vô trong đó. 

Tư Mạnh, người bạn thân, rất mến Hai Thành, ngăn bạn: 

– Biết chuyện gì trong đó mà vô? Nếu đi thì tôi cùng đi với. 

Hai Thành thẳng thừng từ chối: 

– Anh còn vợ, còn tôi thì không, cứ để tôi đi. Tôi có linh tính chuyện này có điều gì đó không bình thường, phải chính tôi đi. 

Anh phóng đi một mình. Tư Mạnh nhìn theo lo lắng: 

– Thằng này chắc là điên rồi! 

Anh ta ngồi ngoài chờ… 

Trăng lên ngang đỉnh đầu, trời trở gió lạnh buốt… 

Bên trong nhà bỗng đèn tắt tối thui! 

Tư Mạnh hốt hoảng. Anh ta định chạy tới, nhưng chân vừa giẫm lên một vật gì đó mềm mềm giống như một thân người.

Tác giả : Người khăn trắng

 

( Nguồn: blogviet.com.vn )

Sách audio .net