Đáng tiếc không phải anh


Sachaudio.net – Nhắm mắt lại anh nhớ đến ai nhất, mở mắt ra người cạnh bên là ai, tình yêu ta nuối tiếc đã qua rồi, không phải là tội lỗi, mà để tặng cho màn kịch tình yêu của thời thanh xuân đã qua đi.

Nếu tình yêu là một giấc mơ, thì khi bình minh lên, anh đã thức dậy còn em thì chưa. Trên con đường tình yêu, đáng tiếc không phải là anh, chỉ có những vết sẹo chưa bao giờ lành hẳn nhưng vẫn còn đó những hạnh phúc muộn màng ….

—–*****—–

Cuộc sống nhiều khi phải hối tiếc,

vì thế đừng dễ dàng từ bỏ, cũng không nên cứ cứng đầu nắm giữ …

Tháng 8 năm đó, khí áp xuống thấp, thời tiết nắng gắt chói chang không có lấy một gợn gió.

Ở trong phòng máy lạnh nhàn nhã hưởng thụ đồ ăn, cánh cửa rộng lớn ngăn cách với khu vườn hơn trăm mét bên ngoài, Lâm Sâm hung hăng, còn tôi bình thản. Dường như sẵn sàng đón nhận những gì sắp xảy ra.

“Tại sao lại nói dối anh?” Lâm Sâm căm tức nhìn tôi. Đột nhiên cảm thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh so với việc dùng điều hòa không khí còn tốt hơn, rất nhanh sau đó, mồ hôi trên người sợ hãi ùa về.

“Em dối anh cái gì?” Tôi vô tội chớp mắt, biết rõ còn cố hỏi.

“Cho anh xem lá đơn thông báo nhập học đó.” Anh tiến đến giật lấy túi xách của tôi, tôi sống chết giữ lại.

Ta cẩn thận dè dặt “Của anh cũng giống thế, có gì đâu mà xem.”

Anh hừ lạnh, thân hình cao lớn chậm rãi tiến về phía tôi, tôi sợ hãi bước lùi lại “Cho anh xem, nghĩa là sao?” Không đợi anh trả lời, tôi miễn cưỡng lôi lá đơn trong túi ra, ném cho anh, lo sợ cúi đầu, chuẩn bị khi tình thế bất ổn, chạy là thượng sách.

Anh giận dữ mở phong bì, khuôn mặt xanh xao đỏ ngay lập tức, sau một hồi chuyển hẳn sang xám. Tôi thầm than, vừa nhón chân chuẩn bị chạy thì đã bị cánh tay mạnh mẽ của anh giữ lại, không cho thoát. Những giọt nước mắt mau chóng chảy ra nhưng vẫn đùa cợt nói: “Xem xong rồi thì trả em, em còn phải mang đi để làm thủ tục”

“Em…” Lâm Sâm cúi đầu giận dữ mắng vài câu, tôi không nghe thấy gì, cũng không hỏi lại, ý thức nhanh chóng quay về, lập tức giãy dụa, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.

“Diệp Tử, rốt cuộc em có trái tim hay không?”

Tôi cười trừ, nhún vai “Lâm Sâm, anh rõ ràng không hiểu em”

“Anh không hiểu em?” Nhìn biểu hiện như phát điên của anh, tôi không nói nên lời. Con người đó rất lý trí, lịch sự tao nhã, luôn bình tĩnh, riêng khi đối mặt với tôi thường hay nổi giận, đôi khi tôi cũng tự hỏi bản thân, phải chăng mình đã quá cự tuyệt đối với anh?

hoa-se-no-blog-radio-tinh-yeu-online
Radio Truyện Ngôn Tình – Đáng tiếc không phải anh

Khóe miệng tôi nhếch lên, sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn trời, a , không một gợn mây, thời tiết thật đẹp.

“Món ghét nhất … ”

“Hồ tiêu.”

“Màu thích nhất …”

“Màu tím.”

“Ngôi sao hâm mộ là …”

“Gabriel Batistuta”

“Ca sĩ yêu thích…”

“Trương Tín Triết” (Jeff Chang 张信哲)

……..

“Không nói nữa sao”

………

“Em còn nói là anh không hiểu em?”

Lúc này trong khu vườn đã dần đông người, hàng xóm ngẩng đầu không gặp, cúi đầu gặp, không đứng đắn đứng nhìn chúng tôi, tôi được đà tốc chiến tốc thắng. Mỉm cười lắc đầu nói “Lâm Sâm, vậy anh có biết em thích kiểu con trai thế nào không?”

“….” Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh rất tự tin mở miệng “Kiểu như anh”

Tôi cứng họng, một đợt rùng mình lướt trên da đầu, rất tốt, với một mức độ nhất định nào đó thì tự đại cũng trở thành một đức hạnh

“Lâm Sâm, ngay từ đầu em đã từ chối anh, bởi vì em biết em không muốn anh”. Anh hiểu rồi chứ, kỳ thật em đúng là không có trái tim. Trái tim em phải trao cho người em yêu nhất, là nơi chứa đựng hết sức an toàn.

Anh hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt “Anh vẫn nghĩ rằng, đến một ngày nào đó, em cũng sẽ cảm động”.

Phải, không sai, ba năm trung học, mỗi lần về muộn đều là anh hộ tống về nhà, nếu không có anh bổ túc cho ba năm, thành tích của tôi cũng không cao vượt bậc như thế. Ngay cả giáo viên và bố mẹ đều đem chúng tôi gán thành một đôi, nhưng vì kết quả học tập của tôi tiến bộ nên cũng mở một mắt nhắm một mắt, cam chịu cho chúng tôi “Yêu sớm”.

Chính là cảm động, không phải yêu. Quy cảm động thành tình yêu và lòng thương hại thành tình yêu cùng một dạng, tôi khó lòng chấp nhận được.

“Lâm Sâm, đừng lãng phí thời gian với em, vô ích thôi.” Lời đã nói ra, tôi nghĩ chúng tôi ngay cả làm bạn bè thông thường cũng không được rồi.

Anh dùng ánh nhìn hờ hững lướt qua tôi, làm tôi không khỏi nôn nóng. Nhìn anh từ từ nâng tay lên, tôi nhắm mắt lại nhưng lòng thầm rủa “Lâm Sâm, nếu anh đánh tôi, anh đúng không phải đàn ông”

Bàn tay đột nhiên cảm thấy thứ gì đó, tôi mở mắt nhìn, hóa ra là tờ đơn thông báo nhập học Lâm Sâm đưa tôi. Xong, anh nhẹ nhàng chân thành nói lời “Tạm biệt” rồi xoay người rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng anh, cứ nghĩ thóat khỏi anh thì sẽ vui vẻ mà cao hứng, cũng không biết vì sao lại nảy lên một tia buồn bã. cũng không biết vì sao lại có một cảm giác mất mát.

Về nhà, ném mình vào ghế sô fa, không khỏi trầm ngâm.

Trong ba năm qua, tôi rõ ràng còn nhớ cảnh đầu tiền tôi gặp anh. Trong vòng một ngày, tôi tình cờ gặp anh tới ba lần. Lần đầu tiên, tôi đi học muộn vô tình đụng phải anh ta ngay cửa lớp, làm cả hai ngã xuống gạch đá lạnh trên sàn, nhìn nhau dở khóc dở cười. Khi xếp chỗ chúng tôi lại được xếp ở trên dưới lại nhìn nhau cười đùa, rồi chào hỏi. Buổi tối lúc tan học, vào nhà xe thấy xe tôi bị ai đó khóa chung cùng xe khác. Khi chủ nhân của chiếc xe đó đến, tôi phát hiện đó chính là anh.

Lâm Sâm là một nam sinh ưu tú, gần như hoàn hảo. Ngay năm đầu tiên, anh luôn đứng đầu trong học tập, sớm trở thành ngôi sao trong trong mắt các giáo viên. Ngoại hình cao to xuất chúng, trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Tôi vẫn không hiểu vì sao, anh vẫn luôn chung tình, đặt tình yêu lên đầu trong những thứ anh tôn trọng trong khi những điều kiện của anh quá tốt với tôi.

Anh trước giờ luôn bày tỏ những ấn tượng tốt về tôi không che giấu, nên tôi sớm cũng trở thành kẻ thù chung của năm cấp nữ sinh trong trường. Tôi cười khổ một tiếng, mọi người đều ghen tị với tôi, và tôi từ một người không có tiếng tăm gì đột nhiên trở thành tiêu điểm của dư luận.

yeu-nhau-them-lan-nua-anh-nhe-loi-yeu-thuong-blog-radio-tinh-yeu-online (13)
Radio Truyện Ngôn Tình – Đáng tiếc không phải anh

Tờ đơn Lâm Sâm để lại thấm ướt dấu tay anh, tấm giấy mỏng trong tay tôi giờ nặng như chứa đá bên trong. Đêm trước, anh không chỉ hỏi ý kiến của tôi một lần, tôi nhất quyết trả lời là xin học ở đại học ZJ, đợi đền ngày cuối cùng rồi chính thức điền vào chỗ quan trọng nhất. Anh còn ra vẻ cao thâm khiến tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Tôi cũng không hy vọng bốn năm nữa phải tiếp tục gặp anh cùng ánh mắt sát thủ của các bạn cùng trường. Thế là đại học ZJ đổi thành đại học JT, những tôi sẽ không để anh có được điều anh muốn. Mà Z và J ở hai thành phố khác nhau, dù sau này có thế nào, chí ít có thể hượng thụ bốn năm thanh tĩnh.

Cửa phòng bị đẩy ra, kéo tôi trở về thực tại. Mẹ mang vào hai túi to, tôi vội vươn tay đỡ lấy. Nhìn xuống, toàn là đồ ăn vặt, hoa quả và bánh ngọt, bất giác bật cười: “Mẹ, mẹ mua nhiều như vậy làm gì?”

“Để con mang đến trường, nghe người ta nói đồ ăn ở thành phố J không tốt, sợ con lại bị đói”. Mẹ bẻ cổ áo, ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi với tay rót nước, bĩa môi: “Nhiều như vậy ăn sao hết”.

“Con không ăn hết còn có Lâm Sâm ăn”

Tôi á khẩu không nói được gì, lời vừa vòng vo đến đầu lưỡi lập tức quay vào, rốt cục cũng yên lặng nuốt trôi.

Như thấy tâm trạng thay đổi của tôi, mẹ tôi kinh nhạc hỏi: “Vừa rồi Lâm Sâm sang nhà chúng ta chơi, nó nói hôm nào trở lại thăm con. Hai đứa xảy ra chuyện gì thế?”

Tôi cảm thấy mình toàn điều đen tối, thường nghe nói cha mẹ vì con cái yêu sớm mà dùng mọi cách ngăn cản, chỉ vì ngọn lửa tình yêu bị áp bức mà tình cảm lại càng nảy sinh, còn bố mẹ tôi chẳng những không cản mà còn áp dụng chính sách bỏ mặc cho tự do yêu đương.

“Mẹ, con và anh ấy đã không học cùng trường, mẹ đừng bận tâm về anh ấy nữa.” Tôi nói rất nhỏ nhẹ nhưng vẫn không tránh được cái cốc vào trán.

Tôi chán nản chép miệng, thì thầm vài câu, mẹ hừ một tiếng .”Làm như mẹ không biết là con dùng thủ đoạn ấy.”

Biết không giấu nổi mẹ, tôi ngượng ngùng cười gượng.

“Con được nuông chiều từ bé, cái gì cũng không biết, trước giờ cũng không phải xa nhà, có Lâm Sâm thay chúng ta chăm sóc con, con lại còn không lấy đó làm biết ơn.” Mẫu thân đại nhân bụng đầy bực tức, ít nhất trong vòng hai giờ cũng chưa nguôi. Tôi nhướng mắt về phía chiếc đồng hồ treo tường ngoài phòng khách, thầm kêu khổ.

“Thằng bé Lâm Sâm này cư xử rất biết điều, học rộng tài cao, đối với con cũng rất tốt…” Tôi quay đầu sang một bên, nghe tai trái ra tai phải, nói cách khác, phía trước phía sau nghe qua không dưới trăm lần, vết chai trên lỗ tai cũng dày lên thêm mấy tầng.

“…”

“Thật không hiểu con cả ngày nghĩ những gì”. Mỗi lần “thành thật với nhau” nói chuyện thì tôi lại thầm kháng nghị trong im lặng, nhất quyết đợi cuộc thẩm tra kết thúc. Tôi thở dài một hơi, cuối cùng cũng thoát.

Tôi không thể bỏ qua những lời mẹ tôi, bởi vì những lời bà nói đều chính là tội lỗi của tôi khiến tôi vô hình chung càng thêm hổ thẹn.

Tôi hồi hộp cùng lo lắng mong ngóng đón lễ khai giảng, cuộc sống đầy màu sắc, mới mẻ ở đại học sẽ giúp tôi quên đi tình cảm áy náy đối với Lâm Sâm…..

Tác giả: Diệp Tử – Người thực hiện: Khánh Phương

Sách audio .net