Sachaudio.net – Từ ngày thầy thỉnh vong mẹ con bà Mọi về chùa,xóm tôi đã trở lại sự bình yên vốn dĩ của nó.Bà con trong xóm yên ổn làm ăn.Nhất là sau khi nhà nước mở cửa,kinh tế gia đình của bà con được phần nào thông thả hơn trước.Nhà cửa được sửa sang xây mới;hàng ranh,hàng rào trước kia là cây nổ,cây dẹp,nay được xây tường rào,hoặc được rào lại bằng lưới B40,không còn nhà tranh vách đất nữa…Nhờ thế mà làng xóm trông sạch sẽ,quang đãng hơn trước,làm bớt đi phần nào cái vẻ âm u lành lạnh vào mỗi lúc đêm về của ngày xưa.
Thấy mới đó mà nay đã hai mươi năm rồi!Các vị cao niên trưởng thượng trong làng ra đi gần hết,chỉ còn lại vài người và lớp trẻ đang tấn lên.Nhìn chung làng xóm đã thay đổi nhiều so với ngày xưa.Song cùng với sự thay đổi đó là sự xuất hiện các băng nhóm thanh thiếu niên hư hỏng,không lo học hành làm ăn,chỉ biết bê tha rượu chè,tập họp băng đảng đánh nhau quậy phá xóm làng,gây mất trật tự trị an.Phần lớn bọn chúng là con của những gia đình không quan tâm giáo dục con cái;cũng có những đứa là con ” ông nọ,bà kia” cho nên chúng ỷ lại mà xem thường pháp luật.
Vào một đêm nọ,các nhà trong hẻm xóm tôi bị đánh thức bởi những tiếng chân chạy thình thịch,tiếng la hét chưởi thề thành một thứ âm thanh hỗn độn.Ai nấy cũng bất ngờ không biết có chuyện gì,tôi cũng vậy.Chưa kịp mở cửa xem sao thì nghe tiếng la “Má ơi,chết con rồi!”,”Anh ơi,nó đâm em rồi”.Tiếp theo là tiếng rên la trong đau đớn càng lúc càng nhỏ dần rồi êm bặt.Rồi có tiếng nói to:”Tiêu diệt được một con.”Trong lúc bất ngờ mà nghe tiếng la bị đâm chém nên ai cũng trù trừ chưa dám mở cửa ra vội.Nhưng rồi mọi người cũng ra xem chuyện gì…Thì ôi thôi,một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt mọi người là một thi thể đầy máu me đang nằm co quắp nơi chân tường(trước đây là góc rào nhà bà Mọi).Cái xác cứ giật giật lên từng hồi.Nhìn kỹ mới biết đó là thằng Sáu Sụt con bà T ở xóm trên.Nó bị đâm một nhát trí mạng bằng con dao Thái Lan sâu hết lưỡi vào chỗ góc cổ và vai,máu bắn đầy một góc tường,chảy lênh láng sang tận cửa ngõ nhà bà Nhơn luôn.
Sau đó người nhà đến cõng xác thằng Sáu Sụt đi.Nghe nói đi cấp cứu(!)Ai nấy đều xôn xao bàn táng với tâm trạng bàng hoàng.Một lúc sau có tin cho biết bác sĩ nói là thằng Sáu Sụt đã chết trước khi tới bệnh viện vì mất máu nhiều quá do đứt động mạch cảnh.
Có người biết rõ sự tình kể lại thì ai nấy cũng không tránh khỏi xúc động,thở dài thương tiếc:”Tội nghiệp thằng nhỏ mới 17 tuổi đầu,hiền lành,biết lo làm ăn giúp đỡ mẹ cha!Ông Trời sao không công bằng,đứa hiền lành phải chết oan ức;còn đứa đáng chết thì còn sống nhăn răng,phải chi nó chết thì…hay biết mấy!”
Nỗi ám vì chứng kiến cảnh chết khủng khiếp của thằng Sáu Sụt chưa phai thì những ngày liên tiếp sau đó,người ta phải sống trong nỗi ám ảnh triền miên bởi những cảnh tượng ma quái rùng rợn cứ diễn ra hàng đêm,hàng đêm.Có một đêm mùa hè trời oi bức khó chịu,mà lại bị cúp điện nữa,nên ai nấy cũng cảm thấy nực nội khó ngủ,cứ đi ra đi vào.Có người còn trải chiếu ngoài hiên ngủ cho mát, ngủ quạt quen rồi, không có ngủ không được;có điện quen rồi,không có thấy tù mù bực bội!Nhà tôi cũng vậy,vợ chồng con cái cũng trải chiếu ngoài hiên ngủ.Lâu lâu, có cơn gió nồm thổi tới phe phẩy cũng thấy dễ chịu phần nào.
Đến khuya có âm can trời dịu dần,tôi đang thiu thiu thì nghe có tiếng chim cú trên cây sung nhà bà Nhơn kêu cú…cú…cú ba tiếng lảnh lót trong đêm thanh vắng.Tôi bấm đèn đồng hồ xem đã thấy hơn 12 giờ khuya rồi.Ngó qua cây sung tôi thấy bóng con chim đập cánh bay đi.
Các cụ ngày trước kỵ con chim cú ,chim heo lắm,các cụ xem nó đồng nghĩa với ma quỷ,ở đâu có nó kêu là ở đó có ma!Nó mà kêu ở đâu chừng hai ba đêm thì thế nào xóm đó cũng có người chết,hay người ốm thập tử nhất sanh.Các cụ thường hay dặn con cháu không được phơi quần áo con nít ban đêm ngoài trời,sợ chim cú,chim heo bay ngang qua in bóng lên quần áo,đứa trẻ mặc vào sẽ bị bệnh.Cho nên đêm khuya thanh vắng mà nghe ba tiếng chim cú lảnh lót như vậy thấy rợn lắm!
Linh cảm có điều gì bất an nên tôi ngồi dậy tính gọi vợ con vào nhà.Nhìn vợ con đang ngon giấc,tôi chưa nỡ gọi mà còn ngồi đó nhìn cảnh vật xung quanh như đang say ngủ dưới ánh trăng non mơ màng huyền ảo.Nhìn qua cây sung nhà bà Nhơn,cây me cổ thụ nhà ông Hồng,ban ngày đã thấy âm u lạnh lẽo rồi,bây giờ trong bóng đêm càng thấy lạnh lùng kỳ quái hơn!
Đang suy nghĩ mông lung thì lại nghe cú…cú…cú lảnh lót nữa,nhưng lần này kêu ở chòm dưới.Tiếng kêu vừa dứt thì xa xa ở chòm trên văng vẳng tiếng chó sủa trăng,tiếng sủa nghe buồn bã,bâng quơ,sầu não trong đêm trường cô tịch. Hình như bị lây lang hay sao đó mà tiếng chó sủa càng lúc càng nhiều hơn, lang dần xuống, rồi tới mấy con chó của mấy nhà đầu hẻm cũng bắt đầu phụ hoạ theo với tiếng sủa lạnh lùng như thế.Sủa rồi lại tru,con nọ nối tiếp con kia, tiếng tru kéo thành một chuỗi dài âm thanh ma quái, rùng rợn,tưởng chừng như âm khí đang bao trùm cả không gian!
Nghe tiếng chó tru,vợ tôi giật mình tỉnh giấc. Biết là sắp có chuyện chẳng lành rồi, tôi giục vợ bế con vào nhà ngay.Còn một mình cố ngồi lại xem chuyện gì.
Tiếng chim cú ở xóm dưới cứ kêu cầm chừng,một lát kêu ba tiếng,ba tiếng.Bầu trời lúc này yên ắng không một chút gió,thế mà trên cây sung có tiếng xào…xào…như có gió đang thổi tới từng cơn,từng cơn.Mỗi lần nghe “xào” như vậy thì chó tru lại nhiều hơn.Một mình với cảnh tượng đó,tôi cảm giác như có một luồng điện chạy từ sống lưng lên tới ót, thấy ớn lạnh và nổi da gà cùng mình!
Sau lần “Xào” cuối cùng thì tôi thấy có một cục sáng màu úa úa bầm bầm to bằng cái chén từ cây sung bay qua cây me cổ thụ nhà ông Hồng,tới cây me thì không còn thấy đâu nữa.Chừng một chút thì thấy trên cây me rơi xuống từng cục,từng cục chừng năm-bảy cục giống như vậy.Nhưng khi xuống đất thì tan đâu mất.Án độ chừng cũng bằng thời gian múc nước rửa xong cái mặt thì lại thấy mấy cục sáng đó lần lượt bay trở lên cây me.Rồi từ cây me một cục tiếp tục bay ra đường,men theo đường, bay xuống xóm dưới.Tôi không biết nó dừng lại ở đâu nơi xóm dưới vì khi nó bay ra đường được một quãng thì bị khuất nhà nên không còn trông thấy nữa.Chẳng bao lâu thì chó xóm dưới bắt đầu tru lên rùng rợn.Lần này cùng cái âm thanh văng vẳng u ám của tiếng chó tru là những tràng cười lanh lảnh hình như là có nhiều người đang đùa giỡn ở một nơi xa xa nào đó vọng lại.Tiếng cười nghe mơ hồ,cổ quái sao…sao đó,khó tả lắm!Có lúc như là từ nơi xa nào vọng lại,lúc thì như đang lơ lửng trên đầu,lúc dường như xa vắng,nhỏ dần,nhỏ dần…rồi mất hút.Sau đó thì trở lại,cứ thế.Tiếng cười như là dư âm phiêu lãng trong không gian của một nguồn âm thanh nào đó vậy!
Tiếng chó tru từ từ cũng thưa dần,thưa dần…Bỗng một luồng gió từ đâu ở chòm dưới thổi lên qua các ngọn cây nghe cái “rào!!!”.Tiếp sau đó là cục lửa giống như ban nãy lờ lờ bay về lại cây sung(lúc này cục lửa bay thẳng chứ không bay theo đường vòng như ban nãy).Lũ chó ở đây bắt đầu tru trở lại,tiếng tru cứ lan mãi,lan mãi đến tận xóm trên, dai dẵng kéo dài.Có lẽ vì chó tru quá, bực mình nên có ai đó tằng hắng vài tiếng rồi la mấy con chó,nhưng lũ chó chẳng để tâm, vẫn thản nhiên sủa,cứ sủa một tràng bâng quơ rồi kết thúc bằng một hồi tru dài dằng dặc,thê lương…,rồi lại sủa…tru,cứ thế.Cả hơn nửa tiếng mà vẫn còn nghe tru ở xóm trên.
Sáng dậy là nghe mấy nhà phía trên bàn tán về chuyện chó tru hồi hôm rồi!Giả vờ không hay biết chuyện gì,tôi thử hỏi mấy người,họ kể là lúc nghe chó sủa nhiều quá họ mở cửa ra xem có tên trộm nào rình hay sao,thì thấy có một cục lửa bay từ cây sung lên cây cây me ông chín Cường ở xóm trên.Tôi xuống xóm dưới,nhà ông Ba Sơn,chơi gợi lại chuyện nghe tiếng chim cú,tiếng chó sủa hồi hôm,thì ông ba Sơn cho biết hồi hôm vợ chồng ông có nghe tiếng cú kêu đằng sau nhà,trên cây me cổ thụ nhà bà X.Ông còn cho biết vợ ông ôm ông lại chặc cứng vì nghe tiếng cười ma quái trên cây me nữa.
Thế là đúng rồi còn sai vào đâu được nữa,tai tôi nghe có tiếng cười hồi hôm đâu có nhầm đâu!Tôi tự nói với mình như thế.
Còn tiếng cú kêu và cục lửa,ở đâu thì không biết chớ còn nói tới cây me cổ thụ nhà bà X và nhà ông chín Cường là khỏi chê rồi!Những chuyện xung quanh cây me mọc trên vùng đất nhà ông chín Cường, trước đây là khu thổ mộ này rùng rợn lắm!Còn chuyện cây me nhà bà X thì cũng chẳng kém gì!Người ta đang nói về bà già chín mươi tuổi hàng đêm cứ ra cây me nói chuyện thầm thì với ai đó.Nói tới cây me nhà ông chín Cường,làm nhớ lại trước đây chừng hơn một năm,có một ông thầy ở Phan Rí Cửa được ông Minh ở phía dưới nhà tôi mời về để làm phép trấn cây đòn dông và hoá giải những đạo bùa được yểm trước đây.
Tôi có tới chơi, được ông Minh cho biết vị thầy cao đạo lắm, ông ta có khả năng dùng tư tưởng để di chuyển ngọn đèn từ trên trang thờ ở tuốt trên cao xuống cái bàn bên dưới.Chuyện này thì tôi chỉ nghe ông Minh nói, chứ chưa tận mắt thấy.Còn chuyện ông làm phép cây đòn dông thì tôi có chứng kiến.
Số là cây đòn dông nhà ông Minh,ban ngày thì thôi,mà hễ đến tối là kêu răn rắc,răn rắc,tưởng như là nó đang vặn mình,hay là có con gì đang đục thân thể để ăn vậy.Có lần ông Minh cho dỡ ngói nóc ra đề kiểm tra thì chẳng thấy cây bị răn nứt,hay bị con gì ăn cả.Có nhiều đêm chợt tỉnh giấc nửa khuya, ông nghe loáng thoáng trong tiếng răn rắc là tiếng rên rỉ như của ai đó là đang oằn oại đau đớn lắm.Mỗi lần nghe như thế , ông thấy lạnh cả châu thân,trùm mền lại kín mít mà run lên từng hồi!
Chuyện kỳ lạ nhà ông Minh không phải chỉ có như vậy thôi đâu, mà còn nhiều hiện tượng dị kỳ rung rợn hơn nữa!Như có những đêm ông Minh đi chơi về khuya,nhất là những đêm mà buổi chiều có mưa dông, ông thường thấy có bốn bóng người hình thù kỳ quái đứng ở bốn góc nhà ông,khi tới gần thì không thấy nữa .Cái trang thờ trước hiên nhà ông do trước đây Ba-Má ông lập nên theo lời dặn của một vị Pháp sư.Nhiều người đi về khuya ngang qua nhà ông,họ nói là thấy như có ai đó đang ngồi trên trang thòng cái chân xuống đưa qua, đưa lại ,từ đầu gối trở xuống như có quấn vải đỏ,còn bàn chân thì mang chiếc hia giống như đồ của mấy người hàng mả làm để thờ vậy.(Thực ra trên cái trang nhà ông Minh có thờ con ngựa và đôi hia ám khói nhang,thấy ê lắm!).Cúng với những hiện tượng quái dị đó,gia đình còn xảy ra lắm chuyện không may:làm ăn ngày càng sa sút thấy rõ,rồi người anh trai hy sinh ở chiến trường Campuchia.Nỗi buồn mất anh chưa nguôi thì lại chồng chất niềm đau ghê gớm khi ba má ông lần lượt qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo!Người ta thường nói:”Thời suy quỷ lộng, đất động chó tru”.Con chó nhà ông tự nhiên cứ tru lên từng hồi dễ sợ ngay cả ban ngày.Rồi cắn người ta,phải đền tiền thuốc. Ôi, đủ thứ,hết phiền phức này chưa hết lại nối tiếp đến phiền luỵ khác!
Cho nên ông Minh mới mời vị thầy này về để hoá giải .
Đọc tới đây có thể quý vị thắc mắc là tôi kể chuyện hồn ma thằng Sáu Sụt lại nhảy sang nói chuyện nhà ông Minh.Các bạn thân mến,vì theo vị pháp sư mà Ba-Má ông Minh mời trước đây,cũng như ông thầy mà ông Minh mời sau này thì chuyện nhà ông Minh có liên quan ít nhiều tới con quỷ ở cây me nhà ông Chín Cường;mà con quỷ này chính là nguyên nhân gây xáo trộn trong xóm làng,nó khiến thằng Sáu Sụt phải chết để làm… “chồng” nó.
Trước mặt nhà ông Minh có một cây khế cổ thụ to lớn của nhà bà hàng xóm,tính đến nay có ngót trăm năm rồi.Cây khế tán rộng rậm rạp che phủ cả ngôi nhà lụp xụp bên dưới tạo nên khung cảnh lạnh lung âm u kỳ quái lắm!Người yếu bóng vía có đi qua vào ban ngày cũng thấy ớn lạnh nữa,chớ nói chi tới ban đêm!Người ta đồn cây khế này có một con quỷ.Giửa trưa tròn bóng họ thấy có một cái mặt mâm to tổ bố ở trên cây khế nhìn xuống;còn người nói thì nghe như có tiếng kẽo kẹt trên cây khế…Chuyện thực hư thế nào không rõ!Nhưng có một sự kỳ lạ mà ai cũng biết,hễ con nít mà ẳm đi ngang qua đây là thét lên,có đứa về nhà nóng mình nóng mẩy,phải vái mới khỏi. Có một đêm cả chòm bị đánh thức vì tiếng la làng xóm của lão Ba Trui-nhà gần đó.Là vì,khoảng một giờ khuya,nghe chó sủa quá, lão mới ra ngoài xem có chuyện gì.Vừa mở cửa,dưới ánh đèn ngủ trong nhà hắt ra, nhìn ba chớp-ba nháng, lão giật mình thấy một cái xác bất động nằm chình ình ngay cửa ngõ.Hoảng hồn lão la bài hãi . Đêm hôm khuya khoắt ,tiếng la của lão vang động từ xóm trên xuống xóm dưới.Nghe lão la, ai nấy đều giật mình tỉnh giấc,tưởng có băng nhóm xã hội đen nào tới “thanh toán” lão,nên bà con chạy lại để “giải cứu” ,Khi mọi người chạy lại thấy lão đang lẩy bẩy chỉ ra cửa ngõ;nhìn lại thì thấy bà Tám Chị nằm ỳ một đống, quần áo ướt mem,mùi xú uế nồng nặc khó chịu.Người ta nói chắc do bà mê đánh xóc dĩa quá đến nổi quên ăn ,nên bây giờ đói quá mới trúng gió giữa đường.Rồi có người cho biết, bà trúng gió nặng quá, “Hạn” đã xuất ra rồi ,khó cứu lắm.(Vì họ thấy bà vãi ra đầy quần mà!).Mặc dù nói thế, nhưng bà con vẫn cố gắng làm hết những gì có thể để cấp cứu.Cuối cùng thì bà Tám Chị cũng tỉnh lại và được đưa về nhà.
Sau này bà Tám Chị mới kể lại là hôm đó bà đi đánh xóc dĩa về ,tới khúc cua nhà lão Ba Trui thì thấy một cục lửa từ trên cây khế rớt xuống đất.Bà thấy lạnh run cả người,không dám đi nữa,bà mới vịn một tay vào cửa ngõ nhà lão Ba Trui.Ngay lúc đó bà lại thấy từ dưới đất chỗ cục lửa rớt xuống lại hiện lên một cái bóng trăng trắng, rồi cứ to dần ,cao dần,thoáng một cái, cao lêu nghêu như lá triệu,trắng lợp.Lúc này hồn gần như bất phụ thể,nhưng bà cũng còn kịp thấy là bóng của người đàn bà tóc xoã, đứng quay mặt vào cây khế…Rồi sau đó bà không cón biết gì nữa!Chuyện con quỷ trên cây khế đối với người ta thì có kẻ tin người không tin.Còn đối với gia đình ông Minh,con quỷ hiện hữu trên cây khế là một thực tế không phải bàn cãi.Cả gia đình ông vẫn tin rằng con quỷ đã gây ra cái chết ức oan cho người anh hai ông Minh.
Chuyện là thế này,trước đó lâu rồi ,một hôm người anh của ông Minh thả bò ăn cỏ ở vùng láng Tháp (láng Tháp ngày xưa là vùng rừng chồi ,hoang vắng lắm,không phải đầy nhà cửa như bây giờ.). Để bò ăn,ông cùng mấy đứa bạn chăn bò rủ nhau lên Tháp chơi.Tới cửa Tháp,thấy có con bò đá , ông leo lên ngồi trên lưng bò, dùng roi quất vào mông nó,bảo nó đứng dậy đi.Ngay sau đó, ông cảm thấy trong người hơi khó chịu, bắt đầu hâm hấp sốt,bụng đau lâm râm. Ông lùa bò về,vừa tới nhà thì tự nhiên máu trong họng ông trào ra ồng ộc rồi ngã lăn ra chết tươi không kịp trăn trối một lời,lúc ấy ông vừa tròn 17 tuổi.
Ấm ức về cái chết của đứa con,Ba-Má ông Minh đi coi thầy,thầy nói ông này chết là do sất sượt với bò thần,nên bị thần linh trên Tháp vật chết .Nhưng mà nguyên nhân sâu xa là do con quỷ trên cây khế nó khiến ra.Con quỷ này nguyên là oan hồn của một cô gái bị bọn Pháp hãm hiếp đến chết.Vì chết trúng giờ linh, không siêu thoát được mà thành quỷ.Cũng vì luyến tiếc thân xác của mình nên cứ lẩn quẩn quanh đó ,trú ở mấy cây tàng cao bóng cả trong xóm, chớ không đi xa.Do đã lâu không được ai hương khói,giỗ quảy,con quỷ cảm thấy cô đơn nên mới cần một trai tơ để làm bạn.Và cuối cùng,con quỷ đã chọn được người này hạp với nó ,nên nó mới khiến ra như vậy.Thầy còn cho biết thêm,cây khế cũng là nơi con quỷ thường trú ngụ,nó dòm vào nhà ai thì nhà đó coi như mạt vận,trong nhà xảy ra lắm đều xui rủi ,bệnh hoạn , đau ốm triền miên .Thầy bảo ba-má ông Minh về thương lượng với chủ nhà mua cây khế rồi chặt đi.
Ba-Má ông Minh có thương lượng với chủ cây khế,nhưng bà chủ không bán.Nên Ba-Má ông mới rước Pháp sư về làm phép trấn con quỷ.
Theo lời Ba-Má ông Minh có kể lại cho tôi nghe,là khi mới đến vị Pháp sư có nói giống như vị thầy bói. Ông còn nói con quỷ này chưa chịu để xóm làng yên ổn đâu,nó còn gây nhiều chuyện lộn xộn trong làng,trong xóm nữa.
Nói xong vị Pháp sư bắt đầu công việc trấn yểm. Ông bảo gia chủ mua năm cái chậu đất mới. Ông cắt bốn hình nhân, sên bùa vào,rồi để vào chậu, ông còn bí mật cho thêm gói gì vào nữa.Sau đó bảo gia chủ đem chôn ở bốn góc nhà. Ở giữa nhà, ông cho đào lên chôn cái chậu thứ năm.Trong chậu ông để một bùa bát quái được hoạ trên tấm vải vàng,một chỉ vàng y,một gói thất bảo và một gói thuốc bí mật nữa.Trước cửa nhà ông dán một đạo bùa Tề Thiên trấn trạch.Phía hiên dưới (đứng trong nhà nhìn ra về phía tay trái) ông cho thượng một cái trang,bên trong dán toàn bùa,có cặp ngựa bằng sứ,và một đôi hia.
Xong việc, ông còn dặn thêm,hễ khi nào trong nhà có thấy hiện tượng lạ thì gọi ông.
Từ đó gia đình ông Minh tương đối yên ổn. Cho đến khi thấy có hiện tượng lạ như đã kể, ông Minh có trở lại tìm vị Pháp sư năm xưa,nhưng ông đã mất từ lâu rồi!Cho nên ông Minh thỉnh vị thầy ở Phan Rí cửa này.
Công việc đầu tiên của ông thầy này là trấn cây đòn dông. Ông ngồi tịnh ở dưới sàn nhà, bổng ông vận công lực nhảy tót lên cây trính ở tuốt trên cao một cách gọn gàn , đẹp mắt.Ngồi trên đó ông trì chú rồi dùng vôi ăn trầu vẽ chữ bùa gì đó lên cây đòn dông, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Ông bảo gia đình chuẩn bị một nồi nước ngũ vị hương để khuya ông làm phép giải trấn hết hạn của vị Pháp sư già trước kia.
Ông còn nói với ông Minh,người anh trai chết hồi đó nay đã đầu thai rồi,không còn ở với con quỷ nữa.Rồi đây con quỷ sẽ tiếp tục gây xào xáo trong xóm làng, để tìm một người nữa thế vào chỗ anh trai ông Minh.Nếu có yêu cầu, ông sẽ làm phép bắt con quỷ này,tuy nhiên sẽ hơi tốn kém về tiền bạc.
Ông Minh không có yêu cầu vì không có đủ tiền.
Từ đó cho tới bây giờ cây đòn dông nhà ông Minh không còn kêu răn rắc nữa và bốn góc nhà không còn thấy bóng người đứng đó nữa.
Theo lời vị thầy bói nói là con quỷ là oan hồn do bọn Pháp hãm hiếp ,nếu đúng vậy,thì ta phải quay ngược lại thời gian khoảng năm bốn mươi-bốn mươi mấy theo lời kể của các vị cao niên đã sống lâu năm tại đây.
Theo lời kể của các vị cao niên cũng như Ba tôi trong khoảng thời gian của thập niên bốn mươi trở về trước nữa, vùng đất Tháp Chàm ngày đó còn hoang vắng lắm, toàn là rừng ,bụi lác đác chừng trên hai trăm cái nóc nhà nóc nhà rải rác đó đây.Người dân chủ yếu là vùng ngoài vào lập nghiệp.Họ làm thợ hay làm cu ly cho depô Tháp Chàm,cho nhà máy đèn;làm thuê cho nhà máy xay lúa Nam Thuận của bà Đội Tám ;làm tá điền cho ông Đi Vanh, ông Pha Rết (EMILE FAREZ) Phần đông họ sống trong các ngôi nhà tranh vách đất tạm bợ.Ban đêm muốn đi đâu phải có hai ba người mới dám đi. Đi phải nói chuyện lớn và xách theo đèn.Còn âm thầm đi một mình thì bọn Pháp mà thấy được là chúng bắn liền.Hoặc có thể bị cọp ăn thịt;hay là bị ma quỷ chận đường hù nhát ,giấu cho ăn miểng sành,cứt bò.
Hồi trước chưa có máy gạo bà Đội Tám,vùng giáp đầu cầu Móng ở phía bắc toàn là rừng chồi lúp xúp.Cách đầu cầu chừng trăm mét là khu thổ mộ có từ lâu đời.Phía Tây khu thổ mộ giáp với đường lên cầu,phía trên đường cái là đường rày xe lửa.Trong khu thổ mộ, đa số là mộ đấp đất ẩn hiện dưới những bụi rậm,thỉnh thoảng cũng có vài ngôi mộ xây bằng vôi- cát-bời lời.Ban đêm có một con cọp ba chân không biết từ đâu tới ẩn trong khu thổ mộ chờ có ai đi qua lại trên đường là nhảy ra chụp liền.
Nhận được tin số nạn nhân bị cọp hại ngày càng đông,chính quyền bảo hộ mới cho lính đem súng ống tới phục kích để giết con cọp.Nhưng con cọp quá tinh khôn,không xuất hiện khi có phục kích.Phục kích cả tháng trời mà không giết được cọp.Có người đã nghĩ ra một kế dùng ngựa để nhử cọp.Họ buột con ngựa già ở một gốc cây,và phục kích trong hai ba đêm liền,cuối cùng con cọp cũng xuất hiện (có lẽ vì đói quá),nhảy ra vật chết con vật hy sinh,lúc đó lính cũng kịp hạ gục con cọp bằng mấy phát đạn.
Giết xong con cọp,có lẽ con ngựa được dùng làm vật hi sinh đã chết một cách tức tưởi quá nên không siêu thoát được để đầu thai kiếp khác. Để rồi kể từ đó, cứ hàng đêm nó lại hiện hình chạy xộc xộc theo con đường cái quan (đường Nguyễn Du bây giờ),vừa chạy vừa hí vang như để thoả lòng căm hận.
Vừa sợ,vừa thương con ngựa nên người ta mới lập một cái miếu nhỏ để thờ .Từ khi lập ngôi miếu lên thì ít khi thấy con ngựa chạy, hí nữa, ít thấy chớ không phải không còn thấy nữa, vì thỉnh thoảng người ta vẫn còn nghe tiếng ngựa chạy,nhưng nhìn ra thì không thấy gì.Tới thời Ngô Đình Diệm ngôi miếu nhỏ thờ ngựa vẫn còn,sau đó người ta mới dỡ đi cất nhà lên.Sau này tôi có biết ngôi nhà đó khó ở lắm,cứ nửa đêm nghe ngựa hí trong nhà rất rùng rợn .(Vì lý do tế nhị nên tôi không nói địa chỉ căn nhà đó.)
Khi bà Đội Tám tới đây,bà mua đất của làng khoảng hơn một mẫu (10000 m2) để làm nhà ở và xây dựng nhà máy gạo Nam Thuận.Khu đất bà Đội Tám chỉ cách khu thổ mộ một con hẻm,xung quanh bà cho xây tường thành dày 20phân cao quá đầu người.
Bây giờ người dân tập trung cất nhà bên dưới nhà bà hơi đông đảo hơn trước.Vì họ tập trung gần để đi làm thuê nhà máy của bà cho dễ.
Khi giặc Pháp tái chiếm đông dương, chúng chiếm một nhà kho của nhà máy bà Đội Tám làm đồn và đập phá gần hết bờ thành.Chúng còn cho đốt phá các nhà dân bên dưới, đuổi người ta đi.Buộc người dân phải lùi xa về phía dưới mà cất nhà để tránh xa đồn của chúng một khoảng cách do chúng quy định. Đã thế,mà bà con vẩn không có được sống yên ổn.Nghe bọn Việt gian nói ở đâu có Việt Minh là chúng đi bố ráp ngay.Muốn bắt ai thì bắt, gặp đàn ông thì nói là Việt Minh thì bắn chết,gặp đàn bà con gái thì hãm hiếp,còn không gặp ai thì đốt nhà.Bọn Việt gian thừa cơ hội đó huơ của bỏ lên xe bò chở về nhà!
Một bữa nọ nghe bọn Việt gian nói có Việt Minh về hoạt động ở chòm dưới nhà máy,tức là sau lưng đồn của chúng.Chúng lập tức mở một cuộc bố ráp xuống chòm nhà dưới đó vào lúc chập choạng tối.Vì bất ngờ nên không mấy người trốn kịp,chỉ núp lẩn quẩn ở hàng tre ngoài sông,hoặc chui đại xuống gầm giường khi nghe tiếng la “Tây đi bố”.Nhà ai còn may thì bọn chúng không vào;nhà nào bạc phước thì được bọn chúng viếng,coi như xong!Có hai mẹ con nhà kia,một mẹ già sống với người con gái chừng 15-16 tuổi,khi nghe Tây bố không kịp chạy trốn,hai mẹ con chỉ kịp chui xuống giường.Theo chỉ điểm của mấy tên Việt gian,bọn chúng ập vào nhà,thấy hai mẹ con đang ôm nhau dưới giường mà run cầm cập. Thấy đứa con gái,dục tính thú vật của bọn chúng bốc cao ngất đầu , chúng chui vào lôi người con gái tội nghiệp ra ngoài sân lột hết quần áo, mặc cho cô gái kêu gào, lạy lục, van xin nhưng bọn lòng lang dạ thú chẳng một chút nào động lòng trắc ẩn.Chúng đè cô gái xuống thay phiên nhau hãm hiếp,hành hạ cô gái rất tàn nhẩn,man rợ .Chúng không từ bỏ bất kỳ hành động dã man nhơ nhuốt nào để thoả mãn thú tính của một bọn mắc bệnh cuồng dâm.Chúng thi nhau vồ vập thân xác người con gái như một bày dã thú đói mồi từ lâu,nay gặp được một con mồi béo bở!Cô gái rên la trong đớn đau tuyệt vọng,máu me tràn đầy –vì tất cả những gì của thân xác bọn chúng đều quá “khổng lồ” đối với một người con gái Việt Nam nhỏ nhắn,chân yếu tay mềm,mới lớn.Dầu vậy,chúng vẫn không một chút động lòng trắc ẩn mà nương nhẹ cô gái phần nào,mà trái lại,cô gái càng kêu la,máu me càng chảy nhiều chúng càng tỏ ra thích thú.Bởi dục tính điên cuồng đang bốc lên cao ngất ,tràn đầy như muốn nổ tung đầu bọn chúng rồi,thì đâu còn chỗ cho lương tâm ,lý trí,con người nữa!
Làm sao chịu nổi khi thấy thân xác “ bồ- tượng” đang đè bẹp, như nghiền nát đứa con,bà mẹ liều thân già bò tới ôm một chân của tên vô lại van xin tha cho con.Thì lập tức bà được đáp lại bằng một cú tống bất ngờ từ cái chân đó vào nơi chấn thuỷ làm bà bật ngửa ra sau, đầu dập mạnh xuống sân nhà.Một phát súng chát chúa nổ lên,bà mẹ gục xuống trên vũng máu!
Một cô gái tay mềm chân yếu thì làm sao chịu đựng nổi với hơn mười con thú đội lốt người,vì mệt quá,lại mất nhiều máu do tổn thương ở cửa mình,nên cô gái cũng đã trút đi chút tàn hơi còn sót lại để kịp theo mẹ mình khi vẫn còn mấy tên đang nhấp nhỏm chờ tới lượt .
Biết người ta đã chết rồi mà bọn chúng cũng chưa chịu buông tha, vẫn tranh nhau vồ vập,không từ nan bất kỳ một hành động kinh tởm trên xác chết.Những hành động gớm ghê của chúng,thiết tưởng, chỉ có loài quỷ dữ mới có thể làm được!Chúng cố kiếm tìm cảm giác khoái lạc một cách điên cuồng cho đến khi chúng có thể tuôn ra xối xả những thứ dục tình nhầy nhụa,nhớp nháp,bẩn thiủ lên cái xác chết tội nghiệp kia rồi mới chịu thôi!
Khi bọn chúng kéo đi,bà con mới dám trở ra từ nơi ẩn nấp.Họ tập trung đến bên hai thi thể tội nghiệp kia mong có thể tìm thấy chút nào sự sống còn sót lại.Nhưng thực tế đã không cho họ còn một chút hi vọng nào nữa . Hai mẹ con họ đã chết thật rồi!Ai nấy đều không kìm nén được lòng xót thương và sự uất hận vì cái chết của hai mẹ con bởi đó là niềm đắng cay,là sự cô thế,là nỗi nhục nhã của một dân tộc mất nước phải chịu đựng!
Hai xác người được gói ghém đơn sơ trong hai chiếc chiếu,bên ngoài có buộc thêm mấy tép tre để khỏi bị cong lại khi khiêng đi.Họ được bà con âm thầm chôn ngay trong đêm đó,vì họ không có ai là bà con thân thích .Hai nắm mộ một lớn,một nhỏ nằm dưới một tàn me mát mẽ,dưới chân mộ được làm dấu bằng hai cục đá xanh.
Khuya hôm đó người ta nghe tiếng khóc não lòng từ ngôi mộ,có người lén tới xem thử thì nghe đó là tiếng khóc của đàn ông,tới gần xem ra đó là anh Tâm ở xóm ngoài đang vật vã khóc than bên mộ người yêu của mình.Những ngày hôm sau không ai còn thấy anh Tâm đâu nữa,có người nói anh đã đi theo kháng chiến rồi.
Khi hai mẹ con chết rồi,ngôi nhà trở thành vô chủ.Nhìn ngôi nhà vắng lặng không một bóng người,chỉ có con chó trung thành nằm khoanh trước cửa buồn thiu đợi chủ về.Người ta không nỡ dỡ bỏ căn nhà,vì họ vừa ra đi, còn mới quá.Từ khi họ ra đi đến nay,con chó trông buồn thiu cứ nằm khoanh trước cửa như ngóng đợi chủ về trong vô định.Những người hàng xóm ở gần có đem cơm cho nó ăn mà nó không ăn.Khát nước ,nó lủi thủi đi ra lu nước trước sân ,là nơi chủ nó thường rửa mặt, uống vài hớp rồi trở lại nằm khoanh chỗ cũ.
Cách đó ba hôm,bổng nữa đêm,người ta ở những nhà gần đó nghe tiếng con chó kêu cử cử, âm thanh nghe như nó đang tỏ thái độ mừng rỡ khi thấy chủ về vậy.Có người hé cửa sổ nhìn sang thì không thấy một bóng ai,chỉ thấy con chó đang ngoẫy đuôi đi qua lại trước cửa nhà. Nghĩ là con chó đang giỡn với chó hàng xóm.Khép cửa lại,mới vừa đặt lưng xuống thì nghe văng vẳng tiếng khóc phát ra từ trong ngôi nhà đó.Tiếng khóc nghe buồn thảm não nề ai oán lắm.Trong đêm trường tĩnh lặng nghe tiếng khóc than như vậy khó có ai tránh khỏi cảm giác lạnh lùng ,rờn rợn,rồi chen lẫn niềm xót thương cho số phận của hai mẹ con bạc phước mà đó cũng là hiện thân số phận của dân tộc Việt Nam đang bị chà đạp dưới gót giày của bọn thực dân.
Sáng hôm sau người ta không còn thấy con chó nằm khoanh trước cửa nữa,nó bỏ đi đâu rồi!Hai ba hôm sau người ta thấy con chó nằm chết cạnh mộ hai mẹ con.Cảm thương con chó trung thành,người ta chôn con chó trong nắm mộ nhỏ xinh bên cạnh chủ nó…
Từ đêm hôm đó trở về sau,cứ cách vài đêm là họ nghe có tiếng khóc than trong nhà.Có lúc nghe tiếng con gái la khóc vùng vẫy như thể đang cố thoát ra từ một áp lực kinh hoàng nào đó.Người ta nói đó là âm thanh của hồn ma người con gái.Vì cô ta chết trong nỗi kinh hoàng và uất ức đến tột độ, những hình ảnh của cái chết lại khắc sâu vào tiềm thức,bây giờ trở về nhà thấy lại cảnh cũ mà nhớ lại cái chết của mình,những hình ảnh hãi hùng lúc sắp chết đó cứ lần lượt hiện về rõ mồn một như thể sự thực đang diễn ra vậy nên hồn ma cô gái thấy kinh hãi quá mà la khóc.Giống như người sống thấy chiêm bao vậy!( Đó là cách lý giải của các cụ.)
Có lúc vào cả ban ngày,người ta thấy thấp thoáng có bóng người như từ trong nhà đi ra đầu hè rồi ra đằng sau nhà bếp thì không thấy nữa.Người ta chạy qua xem thử thì thấy trong nhà vắng lặng không có ai.Còn ban đêm người ta nghe tiếng xối nước quen thuộc từ cái lu nước trước nhà như lúc còn sống hai mẹ con thường rửa mặt ,rửa tay.Nhưng nhìn sang thì chẳng thấy ai cả!Những chuyện kỳ dị lạ lùng như thế cứ liên tiếp xảy ra làm cho mọi người sợ hãi đến nỗi không dám đi ngang và nhìn vô nhà!
Có một buổi chiều nọ,người ta thấy một con quạ đen từ đâu bay lại đậu trên nóc nhà kêu lên ba tiếng nghe ai oán não nùng,rồi vỗ cánh bay đi. Đến khuya hôm đó thì ngôi nhà tự nhiên bốc hoả,bà con chạy lại khống chế ngọn lửa cho ngọn lửa khỏi lan sang mấy nhà bên cạnh chứ người ta không muốn dập tắt ngọn lửa đang cháy ngôi nhà.Có lẽ người ta cũng muốn ngôi nhà cháy đi vì họ sợ những chuyện kỳ dị kia lắm rồi.Ngôi nhà cứ tiếp tục bén lửa,ngọn lửa mỗi lúc một cao lên, cùng với một ngọn gió mạnh thổi tới,ngọn lửa như được giúp sức bốc lên cao ngất làm ai nấy đều kinh hồn.Khi đó, trong tiếng rào rào của ngọn lửa, người ta nghe được tiếng cười khanh khách,lanh lảnh phát ra từ trong đó.Tiếng cười lộ rõ sự khoái chí nhưng chứa đầy uất hận. Đó là đêm thứ hai mươi mốt kể từ ngày chết của hai mẹ con.Sau này người ta cho rằng cái đêm hôm đó là cái đêm đánh dấu oan hồn của cô gái thành quỷ để quậy phá,trả thù bọn Tây,vì không muốn còn lại cái gì của mình nơi trần thế nên cô gái đã phóng hoả đốt nhà!
Kể từ cái đêm hôm đó trở về sau là những đêm kinh hoàng ở đồn Tây. Đêm đó người ta nghe chó nhà bà Đội Tám cứ tru cả đêm.Sáng lại nghe nói có hai thằng Tây đã chết một cách bí ẩn.Một tên nằm chết cứng trong nhà vệ sinh,tên kia nằm chết trong đám bồn bồn đằng sau đồn.Có một điều rất giống nhau về cái chết của hai tên này là cả hai tên đều chết trần truồng,trên mình đầy vết thâm tím và trầy sướt do móng tay dài cào cấu,tinh khí xuất đầy,hai mắt đầy tròng trắng.Người ta nghi rằng hai tên này bị hồn cô gái hoá quỷ giết chết bằng cách hiện thành một người con gái đẹp dụ hai tên dâm tặc giao hoan để tinh khí thoát hết mà chết.Hai tên đó được chôn ở thổ mộ,nghe đâu cũng gần gần chỗ chôn hai mẹ con cô gái.
Tiếp những đêm sau đó,cứ nửa đêm là bọn Tây hoảng loạn,la lối om xòm,bỏ chổ ngủ chạy ra ngoài.Trong khi đang ngủ thì chúng thấy một người đàn bà tóc tai rũ rượi,trong bộ đồ trắng dính đầy máu me,tới đè từng tên rồi bóp cổ cho đến khi gần đứt hơi, mới cố sức vùng dậy được mà chạy ra ngoài. Đêm nào cũng thế.Bọn chúng sợ quá mới nhờ ông cố đạo đến làm phép Thánh để trừ ma, nhưng tình hình vẫn không được cải thiện!Chúng không dám ở nữa phải xin một tiểu đội khác thay thế.Rồi cũng vậy,người đàn bà ma kia cũng không tha cho tiểu đội mới này.Mấy đêm kinh hoàng,thừa sống thiếu chết,chúng phải cuốn gói mà chạy,không dám ở nữa!Thế là đồn Tây đã bị hồn ma nữ bứng đi.Người ta ai cũng vui mừng.
Khi bọn Tây đi rồi ,người ta lại trở về cất nhà xúm xít với nhau ở chỗ mà bọn chúng đốt phá trước đây để tiện việc đi làm nhà máy gạo.Thấy ở gần khu thổ mộ quá nên người ta mới không chôn ở đây nữa mà chôn thổ mộ mới xa dân cư hơn.
Sau này số người ở vùng ngoài vào lập nghiệp càng đông,thấy khu thổ mộ bỏ hoang cây cối um tùm, nhiều mồ vô chủ nên họ mới chiếm lần,chiếm lần.Ban đầu khoanh vùng trồng trỉa bậy bạ…rồi sau cất nhà.Nhà này cất được thì nhà khác cũng cất.Dần dần khu thổ mộ được cất nhà hết.Người ta cứ bang mộ ra rồi cất nhà lên.Cho nên bây giờ hễ gia đình nào có đào đất lên để làm gì đó đều trúng phải xương người.Mới vừa đây (năm 2007) có một nhà đào đất làm cầu tiêu,khi đào gặp phải xương người.Họ cho đem chôn nơi khác.Còn đất đào lên được ông Ba Thành làm nghề liệm người chết cũng ở gần đó xin đổ vào nhà cho cao.Mặc dù có người khuyên can ông đừng xin loại đất đó,nhưng ông không nghe, vì ông cho rằng ông là thợ liệm nên nên chẳng có ma quỷ nào dám làm gì ông…Không hiểu như thế nào,sau khi đổ đất hai ba ngày, mắt ông tự nhiên mờ dần,mờ dần,rồi không còn nhìn thấy nữa!(Hiện nay ông vẫn còn… mù!)
Nghe câu chuyện các cụ kể,tôi thấy tội nghiệp hai mẹ con người con gái đó quá,nên tôi hỏi lại các cụ vị trí của hai ngôi mộ.Các cụ nói mộ của hai mẹ con cô gái nằm ở gốc me bây giờ thuộc đất nhà ông chín Cường có thể ngôi hai ngôi mộ cũng còn trong đất ấy,hay ông ta đã ban bằng mà cất nhà lên rồi.Còn mộ hai ông Tây thì thuộc nhà ông Y phía bên trên đã bị cất nhà lên rồi. Tôi mới lân la đến các nhà gần cây me đó để tìm hiểu và xác định ba ngôi mộ có cục đá xanh gần cây me,nhưng tôi không còn thấy một mộ nào trong nhà ông chín Cường cả,có thể ông đã bang bằng hết rồi.Cách cây me cổ thụ đó chừng năm mươi mét còn ba ngôi mộ một được xây bằng gạch;một đựơc đổ bằng phẳng như một nền nhà bên trên có đúc nổi hình cây thập giá,trên bia đá ở chân mộ có khắc mấy chữ EMILE FAREZ;bên cạnh đó là một ngôi mộ được xây bằng hợp chất vôi cát, đường mật,nhớt bời lời-một hợp chất mà ngày trước người ta hay dùng khi chưa có xi măng,ngôi mộ nhỏ xinh xắn có đấp nỗi những hoa văn trông rất đẹp,dưới chân có bia đá được khắc chữ Nho đối diện với bia đá có một cái khám nhỏ xây bằng xi măng,bên trong cũng có viết chữ Nho (lúc đó tôi chưa đọc được).Nhưng những ngôi mộ này đều nằm trong phần đất nhà bà cảnh sát Hoa.
Tôi về nhà hỏi các cụ về ba ngôi mộ này thì lại được các cụ kể thêm những câu chuyện ly kỳ ,rùng rợn về hồn ma của người đàn bà trẻ được chôn trong ngôi mộ nhỏ này.Người đàn bà này là vợ của con trai ông Tây Farez đang nằm bên cạnh đó.
Khi viết câu chuyện này,tôi có tới đây để “thực tế”một lần nữa.Lần này,tôi không còn thấy cái khám thờ người đàn bà dưới mộ nữa.Chỗ cái khám bị người ta xây nhà lên rồi.Còn ngôi mộ bị nhà bên cạnh đổ nước dơ hôi thúi,chữ trên bia mờ nhiều khó đọc;chỉ có mộ ông Farez thì còn tương đối nguyên vẹn.Tôi lại được bà Hoa Cảnh sát kể thêm những chuyện rùng rợn xảy ra trong ngôi nhà của người đã phá cái khám thờ đó.
Sau khi đồn Tây bị bứng đi chừng hơn một tháng,một hôm ,người ta thấy có đám tang đưa đến chôn ở thổ mộ. Đám tang là của người Việt Nam, nhưng trong đám tang có ông Heo con ông Farez và một vài người Tây nữa.Hỏi ra mới biết đó là đám tang vợ ông Heo.(Heo là tên do người mình phiên âm ra,còn tên gốc viết bằng chữ Pháp thế nào thì không ai rõ). Ông Heo không phải là lính Pháp mà ông qua Việt Nam ở với cha của mình là ông Farez-người sở hữu nhiều ruộng đất ở Ninh Thuận này. Ông Heo không ác ôn gì, nhưng hay ỷ lại mình là người Pháp,có cha là điền chủ giàu có nên ăn chơi trác táng, lập băng ,lập đảng đánh lộn gây rối với nhóm thanh niên người Việt- con nhà có máu mặt. Ông ta cưới cô vợ người Việt Nam,cô này khoảng chừng 18-19 tuổi-con gái một tá điền của cha ông.Qua một đêm “động phòng huê chúc” cô gái đã ‘ra đi’ trong đau đớn.Vì thân thể nhỏ bé kia chưa quen với việc tiếp nhận những bộ phận to lớn quá khổ,những thủ thuật của một tên ăn chơi từng trải.Ngay khi cái lần đầu tiên phải tiếp nhận một “ vật lạ” to lớn đưa vào thân thể,cửa mình cô gái đã bị thương tổn rất nặng,máu ra rất nhiều.Lại còn phải chờ “ con quỷ dâm dục’’ kia thoả mãn xong,mới đưa tới nhà thương cứu chữa thì đã muộn quá rồi,do đã mất nhiều máu quá mà phần máu ít ỏi còn lại nhà thương cũng không còn cách nào có thể cầm lại được!
Cô ấy được chôn cất dưới ngôi mộ mà tôi đã chụp hình ở trên .Ngay cái tối hôm đó những người đi về khuya có thấy bóng một người đàn bà trong bộ đồ trắng ngồi khoanh tay gục đầu bên ngôi mộ mới chôn.Tiếp những đêm về sau,cô gái còn đi ngoài đường lộ xin quá giang những chuyến xe ngựa chở hàng khuya từ chợ PR qua các vùng thôn quê như:Thuận Hoà,Phước Đồng,Trường Sanh, Đá Hàn,Phước Thiện…Những chuyến xe đêm gặp đàn bà con gái lỡ đường đêm hôm khuya khoắt thì cho quá giang.Xe cứ cộc cạch mãi miết chạy trong đêm tối một lúc người đánh xe quay lại thì chẳng thấy ai,không biết người đẹp quá giang đã xuống xe hồi nào.Có xe không cho quá giang mà phải trả tiền,cho xe chạy được một quãng tới chỗ hoang vắng,người chủ xe quay lại định bắt chuyện với khách cho vui. Thì hởi ôi,một cảnh tượng hãi hùng!!!Người khách quá giang bây giờ là một xác chết-mặt mày, mình mảy đầy máu me,tóc tai rũ rượi, đang nằm dài thược dưới thùng xe ngựa,lắc qua ,lắc lại theo sự chuyển động gập ghềnh của xe.Thất kinh hồn vía gã chủ xe bỏ xuống chạy thục mạng. Chạy được một chút lấy lại bình tỉnh,anh ta cố trở lại xe để tìm cách kéo cái xác chết xuống,kẻo lại mang hoạ vào thân.Nào ngờ,vừa tới xe thì cái xác ban nãy chẳng thấy đâu mà thấy một bộ xương khô đang ngồi trên băng xe ngựa chỗ người khách ban nãy.Bây giờ lòng can đảm (Gan,mật) đã bay đi đâu hết rồi ,hồn bất phụ thể, anh ta ngã quỵ chết giấc.Cho đến khi có chuyến xe sau đi tới, người ta tưởng gã đánh xe trúng gió,họ cấp cứu mãi một hồi lâu mới tỉnh. Sáng lại thấy tiền người khách trả hồi hôm toàn là vàng bạc! (Sự việc này xảy ra trước đình Ninh Nhuận -Cầu Nhơn.Người đánh xe ngựa này lúc tôi được kể câu chuyện này vẫn còn sống ở Ninh Quý(Đá Hàn).
Chuyện ma nữ quá giang được lan ra,nhất là trong giới xe chở hàng khuya.Sau cái vụ này giới xe khuya thận trọng hơn trong việc cho khách quá giang giữa đêm khuya.Song vẫn có những người đánh xe chưa biết chuyện,hoặc những anh hiếu sắc,thấy bóng hồng một mình giữa đêm khuya khoắc dại gì mà không cho quá giang để tán tỉnh cho đỡ buồn trên quãng đường xa!!! Có một anh đánh xe khuya từ Trường Sanh về PR để kịp chở chuyến hàng sớm, đang đánh xe ngang qua khu nghĩa địa Trường Sanh thì gặp một cô gái xin quá giang về chợ TC. Đêm hôm khuya khoắt có người lạ quá giang,anh ta cũng thấy rờn rợn,nhưng cô gái khẩn khoản quá,lại nghĩ tới cảnh có bóng hồng ngồi bên cạnh trong đêm vắng nữa,nên anh không đành lòng từ chối.Có gì thú cho bằng đêm khuya trên đoạn đường dài vắng vẻ mà được một bóng hồng ngồi thỏ thẻ cạnh bên!Phải chóp ngay “ cơ hội ngàn năm một thuở”, anh bèn mở lời tán tỉnh và cũng được cô gái đưa tình đáp lại. Được lời như cởi tấm lòng,hai bên nói chuyện càng lúc càng tình tứ thân mật cho tới mức không còn khoảng cách giữa chủ và khách quá giang nữa, mà thay vào đó là những cử chỉ âu ếm,những xúc cảm khoái lạc của cuộc ái ân dâng tràn chìm ngập tâm hồn chàng trai háo thắng.Trong lúc chàng trai đang ngất ngay trong xúc cảm khoái lạc, thì cũng là lúc cô gái nói lời tạm biệt trong luyến tiếc và hẹn ngày tái ngộ; còn anh chàng tiếp tục đánh xe trong mơ màng sau cơn khoái lạc và mong ước đến ngày gặp lại!!!
Sáng dậy thấy chiếc xe ngựa dừng trước lối vào khu thổ mộ,người ta nghĩ có lẽ người đánh xe đã vào trong thổ mộ vệ sinh.Nhưng sao cứ thấy xe đứng hoài mà không thấy người chủ xe trở lại,người ta mới vào thổ mộ xem thử sao.Sau một hồi tìm kiếm,thì trời ơi,người ta phát hiện một người đàn ông trần truồng như nhộng,miệng đầy cứt bò và miểng sành đang ngồi thu lu chỗ ngôi mộ vợ ông Heo.Mặc dù có nhiều người bao quanh,nhưng người này vẫn tự nhiên như là chẳng thấy ai vậy,khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt ngơ ngơ ngác ngác như kẻ mất hồn.Biết là bị ma giấu nên người ta lấy nước tiểu cho uống và rửa mặt cho anh ta,phải một hồi anh ta mới bình phục và kể lại chuyện này.Sau này anh ta còn tâm sự với người quen,mặc dù sự việc xảy ra tuy sợ thiệt,nhưng anh ta không thể nào quên cái cảm giác ái ân với người con gái tuyệt đẹp này!
Có anh chàng kia bản tính ương ngạnh cứng đầu hay sất láo,không tin ma quỷ.Khi đi qua thổ mộ,thấy ngôi mộ vợ ông Heo,anh mới buông lời chọc ghẹo sất láo. Đại khái ý anh ta muốn chọc gheo người dưới mộ là sao không ‘lấy’anh,mà đi “lấy”Tây để “chịu” không nổi phải chết. Đêm hôm đó anh ta cùng hai người bạn đi gánh củi trộm của nhà đèn(hồi đó nhà đèn còn chạy bằng máy hơi nước,mấy ông Tây nhà đèn mới thuê nhân công VN đi chụm lửa.Rồi nửa đêm mấy người này mới lén chủ Tây quăng củi ra ngoài tường nhà đèn cho người bên ngoài gánh về chụm bếp.).Lúc đi thì không sao,lúc gánh về ngang qua thổ mộ thì anh ta dường như ở trong trạng thái mơ mơ màng màng,nghĩ là anh ta đang đi qua một nơi nào đó mà cảnh vật hữu tình lắm.Trong khi đang thẩn thơ ngắm cảnh,anh thấy một người con gái tuyệt đẹp lúng luyến đưa tình với anh.Trong cảnh đẹp đẽ thế này mà còn có một giai nhân tuyệt mỹ như thế chẳng khác nào đã lạc vào chốn thiên thai!Anh bèn tới bên cô gái ngỏ lời ong bướm làm quen.Nào ngờ, như được duyên trời đặt trước nên cô gái thuận tình đồng ý làm quen.Hai người cùng dìu nhau đi ngắm cảnh “thần tiên”.Vừa ngắm cảnh vừa trao tình đến lúc nàng thấy chàng tình trong như đã mà mặt ngoài còn…chưa dám nói nên nàng bèn ngỏ lời muốn được ái ân…Trong lúc cơ thể anh ta đang rung rung,giật giật từng hồi trong cơn hoan lạc tột đỉnh, thì anh cố mở mắt để ngắm nhìn người yêu,vì anh nghĩ có lẽ người yêu của anh cũng đang chìm đắm trong cơn hoan lạc với mình,lúc này có lẽ trông nàng càng xinh đẹp hơn!Nhưng… Ôi,trời ơi,cái khuôn mặt diễm kiều của người yêu anh đâu mất rồi,mà thay vào đó là gương mặt chầm vầm,hai mắt đỏ ngầu như hai hòn than đang đượm lửa,trong miệng lộ ra hai cái răng nanh to như hai trái chuối xanh,cái miệng rộng toang hoát hôi rình đang thè cái lưỡi đỏ choét liếm liếm vào mặt anh .Vừa chợt thấy thế, anh ta gục xuống chết giấc ngay trên xác con quỷ luôn.
Đến sáng người nhà không thấy anh ta gánh củi về mới toả ra đi tìm.Thấy gánh củi ngoài thổ mộ,nên mới vào bên trong tìm xem thì mới phát hiện anh đang loã lồ,hơi thở thoi thóp nằm cứng đờ bên ngôi mộ người vợ ông Heo.Người ta làm đủ mọi cách mà anh ta không thể hồi tỉnh lại được.Gia đình đưa xác anh ta về và thỉnh Pháp sư về làm phép đưa hồn về nhập xác,sau đó anh ta mới hồi tỉnh,nhưng không được bình thường như trước nữa.Sau khi tỉnh ông ta có kể lại sự việc này cho người nhà và bà con tới thăm nghe.
Tin đồn về chuyện vợ ông Heo tác quái ngày càng lan ra làm ai nấy cũng khiếp đảm đến nỗi ít ai dám đi ra đường kể từ lúc chập choạng tối.Sau đó người thân của cô gái đã cho lập cái khám thờ vong hồn người con vắn số của họ.Từ khi cái khám được lập lên để thờ phụng, hương khói vào mồng một, ngày rằm ,người ta ít thấy bóng cô gái lang thang ngoài đường đón xe đêm nữa!
(.Sở dĩ tôi dùng từ anh ta để chỉ những người lớn tuổi bị nạn như ông đánh xe ngựa, ông gánh củi là vì tôi muốn giữ lại phần nào nguyên lời kể của các cụ.
Sách audio .net