“Đã thấy gió từ sông Sài Gòn phả nhẹ vào mặt. Gió mang theo cái vị nồng nồng tanh tanh của dòng sông lắm tôm nhiều cá. Măng lồ ô sắp tàn, đang cố vươn những búp vàng sậm lên lưng chừng rừng. Nom hao hao những ngọn nến khổng lồ đang cháy. Cháy nhợt nhạt. Cháy giữa một trời mưa.
Nước ở đâu mà tuôn mãi không thôi. Nước rung rào rào trên lá. Nước tràn trên mặt đất. Nước chảy theo những thân cây. Rừng ướt sũng, đất ướt sũng, và trời mãi cũng chẳng thấy khô hơn. Mới xế chiều mà rừng đã muốn tối om. Rừng như xị ra. Mặt trời vẫn còn đâu đó ở đường chân trời. Nó đang thổi hồng một đám mây màu xám chì, giống như đống trấu ủ giữa sương mù đặc sệt. Dai dẳng trên cao, tiếng “đầm già” nhòe nhoẹt lúc gần lúc xa, nghe thuốn buốt như có cánh ong nào siết vòng ngay mang tai. Chiếc L.19 có dáng bay của một con chuồn chuồn ướt cánh, nhưng cái đầu của nó cứ vênh lên ngạo nghễ.
Vừa thấy được một mảng xanh đã tiếp liền những bãi trống. Những bãi B.52 trống hơ trống hoác khiến dải rừng gợi lên sự liên tưởng tới cái đầu lở trốc. Mùi khét của nó vẫn còn vương vất trong mưa. Đưa lưỡi nếm trên môi, bỗng dưng thấy vị đắng. Một đàn dọc đen trũi vội vã quăng mình trên ngọn cây cao. Chúng nó tản cư về những vùng rừng già yên tĩnh, ít tiếng đạn bom.
Tấm phên tre lót trên đường thồ rung lên cót két. Bùn đất lép nhép trào qua những kẽ phên, nhuộm nâu những bàn chân bước mệt mỏi. Bùn vấy lên những bắp chân gầy guộc, rồi chảy xuống như những vết thẹo màu đen. Thoạt nhìn ngỡ hàng quân đi giày. Một loại giầy rách tướp, cổ cao. Cái dòng người khoác vải nhựa nom gồ lên như những lưng lạc đà màu xanh. Khuôn mặt họ nhợt nhạt, quắt đi trong vành mũ sùm sụp đang nhỏ nước. Chỉ lộ rõ những con mắt nhìn xuống, đăm chiêu, phờ phạc. Đoàn người im lìm chuyển dịch…
Một thân người hơi dừng, hai bàn chân bật nhảy kiễng lên: Cái cục gồ màu xanh trườn lên đầu. Người ấy lại bước cắm cúi, gò má co giật, mắt tối lại đầy vẻ chịu đựng. Vấp phải chiếc rễ cây nhẫy bùn, anh ta ngã sấp mặt, chiếc dép truội lên tới gần đầu gối, chiếc lưng lạc đà oặt qua, khẩu súng văng mạnh vào gốc cây. Bàn tay lấm bùn như đi găng của anh quờ quạng. Con mắt người lính đỏ vằn, trừng trừng nhìn vào một điểm nào không rõ…”