Tình cảm Kiều Hủy dành cho cái thành phố quốc tế hóa rộng lớn này rất nhạt nhẽo, ngợp trong vàng son tình người bạc bẽo, mùa hạ quá nóng còn mùa đông lại quá lạnh, quan trọng là, nơi đây chỉ có một mình cô.
Ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc Từ thị cao ngút ngàn mất hút sau những tầng mây trước mắt, ánh dương thật rực rỡ chói lòa.
Cô làm việc trong một công ty tổ chức đám cưới nổi tiếng nhất trong thành phố, nửa năm trước được cất nhắc lên vị trí chuyên gia tổ chức đám cưới, có thể tự đảm đương công tác, hôm nay cô đến nơi này là để thương lượng về một vụ béo bở gần đây nhất của mình.
Thông gia Tống – Từ, hai bên đều có địa vị nhất định trong xã hội, nhà họ Tống có quyền, nhà họ Từ có tiền. Cuộc hôn nhân chính trị của những gia tộc quyền thế thường thấy trên ti vi, tiểu thuyết, hóa ra cũng tồn tại ngoài đời thực, chỉ có điều không còn khoác lên màu sắc cổ tích mà thôi.
Thư ký đưa Kiều Hủy tới phòng tiếp khách, cô gõ hai tiếng lên cánh cửa đã mở, nhìn lom lom vào bên trong, chỉ thấy một cô gái mặc chiếc váy voan màu xanh nước biển đứng duyên dáng bên cửa sổ sát đất, cô rất ấn tượng với chiếc váy đó, là kiểu dáng mới nhất với số lượng có hạn nằm trong tuần lễ thời trang Milan năm nay.
Cô bé trợ lý ở bộ phận của họ phát cuồng với những hình ảnh trên tạp trí thời trang từ rất lâu, nói rằng cuộc đời này nếu như có thể sắm được một bộ trang phục xa xỉ như vậy thì có chết cũng không hề hối tiếc. Nhưng cô ấy không biết, những thứ xa hoa tinh xảo trong mắt rất nhiều người bình thường kia, chẳng qua cũng chỉ là mấy món đồ nhỏ nhặt trong mắt những người có tiền mà thôi, nói gì đến việc sống chết?
Kiều Hủy phì cười khẽ lắc đầu, không thích cái tính đa sầu đa cảm này của mình tí nào, rất nhanh đã nở một nụ cười nghề nghiệp trên mặt, lễ độ hắng giọng: “Chào cô, Từ tiểu thư, tôi là Kiều Hủy – chuyên gia tổ chức đám cưới đến từ công ty Hoa Duyệt, là người phụ trách trù tính hôn lễ giữa cô và Tống tiên sinh, lúc trước chúng ta đã từng trao đổi qua điện thoại rồi.”
Từ Tịnh Ngôn nghe thấy tiếng nói bèn quay đầu lại, mỉm cười với Kiều Hủy, khẽ nói ra hiệu: “Kiều tiểu thư, mời ngồi.”
Nét mặt nhã nhặn lịch sự, giọng nói ấm áp dịu dàng, thái độ hòa nhã, có lẽ là người dễ nói chuyện, Kiều Hủy bụng thầm đánh giá, tìm một vị trí không xa cũng không gần để ngồi xuống.
Thực ra với một gia tộc quyền thế như nhà họ Từ, có vốn liếng hùng hậu, có cả đội ngũ trù bị chuyên biệt, hoàn toàn không cần công ty bên ngoài tới để bàn bạc thủ tục đám cưới, cho dù Hoa Duyệt bọn họ có tên tuổi rất lớn trong ngành.
Từ Tịnh Ngôn nhấp một ngụm trà lài, điềm đạm liếc mắt nhìn Kiều Hủy, mỉm cười rồi nói: “Tôi biết cô, Kiều tiểu thư, hôn lễ của Tân Đồng được bố trí rất xuất sắc, vì thế tôi mới tiến cử cô với anh trai, hy vọng cô cũng có thể giúp tôi thiết kế một hôn lễ độc đáo sáng tạo.” Cô ấy vừa dứt lời, dường như lại nhớ ra điều gì đó, bèn bổ sung ngay, “Hứa Đồng là thư ký của anh trai tôi.”
Hóa ra là vì hôn lễ nửa tháng trước đó đã khiến cô lộ diện để rồi lọt vào mắt xanh của nhà họ Từ, nhưng cũng vì vậy mà cô cũng đắc tội với không ít người.
Kiều Hủy hơi nhếch khóe miệng, tiếp thu ý tốt: “Cảm ơn lời khen của Từ tiểu thư, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình. Xin hỏi cô muốn tổ chức hôn lễ theo phong cách như thế nào?”
Cô chăm chú nhìn Từ Tịnh Ngôn, làn da của cô ấy rất đẹp, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, khuôn mặt được phủ một lớp trang điểm nhẹ, khéo léo tôn lên những ưu điểm của ngũ quan, mái tóc được cặp lên, thấm đượm khí chất của một tiểu thư khuê các. Còn người sắp làm chú rể – Tống đại công tử cô đã từng nhìn thấy trên báo chí, cũng là một mỹ nam tử khôi ngô sáng sủa, dường như cô đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh hai người họ đứng cạnh nhau, nhất định sẽ là một đôi đẹp tựa ngọc.
Chỉ có điều, Kiều Hủy không hề nhìn thấy niềm vui của một cô gái sắp về nhà chồng trên khuôn mặt của Từ Tịnh Ngôn.
Từ Tịnh Ngôn không nghĩ ngợi nhiều lập tức trả lời cô: “Tôi không biết nữa.”
Đối với bọn họ, nhóm khách hàng nói “không biết” này chẳng khác nào lúc chọn đồ ăn mà nói là “tùy cô”, khiến người khác cảm thấy khó xử. Nhưng khách hàng là thượng đế, cô chỉ có thể giúp đối phương xua tan ưu phiền, gạt bỏ trở ngại, giống như lời người thầy đã đưa cô vào ngành này đã từng nói, đây là cơ hội trăm năm khó gặp, nếu như làm tốt thì từ nay về sau có thể một bước lên mây, vững vàng đứng bằng gót chân của mình, ngụ ý rằng, nếu làm không tốt cô buộc phải cuốn gói khỏi nơi đây.
Cho nên sau khi nhận vụ này, Kiều Hủy đã có sự chuẩn bị về rất nhiều mặt, đối với câu trả lời của Từ Tịnh Ngôn, cô không hề tỏ ra thất thố, mà là đổi một cách thức khác, mở tệp tài liệu ghi chép ra, giải thích một cách rành mạch rõ ràng: “Tôi đã tham khảo quá trình và cách tổ chức của rất nhiều hôn lễ thế kỷ trong và ngoài nước, xin được đưa ra mấy phương án này trước, Từ tiểu thư, mời cô xem, liệu có vừa ý cô không?”
Từ Tịnh Ngôn dịu dàng khẽ nhíu mày, cũng nghiêm túc xem bản kế hoạch cô đã vạch ra lúc trước, trăm hoa như gấm cuốn hút người ta, có không ít điểm sáng, có thể thấy đã tốn khá nhiều tâm tư, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi cũng không chắc lắm, nếu là cô, cô sẽ chọn kiểu nào?”
Không hiểu tại sao, Kiều Hủy cứ cảm thấy câu nói này kỳ kỳ, dường như có hàm ý gì đó, cô trả lời theo trực giác: “Đương nhiên là chọn kiểu mình thích nhất rồi.”
“Kiểu mình thích nhất…” Từ Tịnh Ngôn ngẩn ngơ nhắc lại câu nói này, rồi lập tức tự giễu, “Không có lựa chọn, cũng không thích thì phải làm sao đây?”
Kiều Hủy kinh ngạc nhìn cô ấy, bụng còn ngầm mạnh dạn phỏng đoán, chẳng lẽ cuộc hôn nhân này không hề vừa ý người sắp làm cô dâu? Suy đoán này có liên quan đến bí mật của giới quyền thế, cô vội ngăn mình tiếp tục suy nghĩ lan man.
Từ Tịnh Ngôn hình như cũng ý thức được bản thân thất thố, điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói với Kiều Hủy bằng vẻ hối lỗi: “Kiều tiểu thư, thật ngại quá, đột nhiên tôi cảm thấy không được thoải mái, hay là chúng ta lại hẹn hôm khác, được chứ?”
Kiều Hủy vội vàng gật đầu: “Tôi sẽ về sửa lại phương án tốt hơn, hy vọng lần tới có thể làm cô hài lòng.” Nhận hết trách nhiệm của cuộc trao đổi không có kết quả về mình, câu nói này khiến Từ Tịnh Ngôn càng xem trọng cô thêm mấy phần, khẽ gật đầu.
Thư ký lại lễ phép tiễn Kiều Hủy đến cửa thang máy, ở đó có mấy người đàn ông diện âu phục giày da đứng túm tụm, cô nghe thấy thư ký cung kính gọi: “Từ tổng.”
Người đàn ông đứng ở vị trí cao nhất, trung tâm nhất hơi nghiêng đầu, khẽ gật như đã biết, vẻ mặt khá lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm chỉ dừng lại trên người Kiều Hủy độ một giây, rồi lướt đi rất nhanh.
Ở nơi này, người được gọi là Từ tổng, chỉ có anh trai của Từ Tịnh Ngôn, Từ Chính Ngạn tên tuổi lẫy lừng của thành phố.
Đó là lần đầu tiên Kiều Hủy gặp gỡ Từ Chính Ngạn.
Hai buồng thang máy đến cùng một lúc, cô tự giác theo nhân viên cấp dưới bước vào buồng bên cạnh, dán người lên vách thang máy, cô lặng lẽ khuỵu chân xuống, từ khi đến thành phố này cô mới học cách đi giày cao gót, học cách cười giả tạo nịnh nọt, gót chân sau đau nhói, có lẽ đã bị rách da, nhưng đây chính là vì sinh tồn.
Ra khỏi trụ sở chính của Từ thị, cô không dám ngạo mạn nửa phần, lập tức đi gặp người sắp làm chú rể – Tống Nghị để trưng cầu ý kiến của đối phương.
Vốn dĩ hôn nhân là chuyện đáng mừng nhất, người bình thường phàm là cô dâu chú rể thường cùng nhau vui vẻ bàn bạc lo liệu, hai gia đình chia nhau mà làm, Kiều Hủy chỉ đảm nhiệm phần thủ tục quy củ của đại gia tộc.
Tống Nghị chỉ có một yêu cầu, tất cả đều theo ý của Từ Tịnh Ngôn, cô ấy thích thế nào, hôn lễ sẽ tổ chức theo thế ấy.
Kiều Hủy bắt đầu cảm thấy, vụ này hơi bị nan giải.
2
Nhưng Kiều Hủy cũng không phải buồn phiền quá lâu, bởi vì rất nhanh thôi cô đã bị thất nghiệp, trước khi thất nghiệp, cô gặp lại Từ Chính Ngạn một lần nữa.
Được mặt đối mặt trực tiếp như vậy, cô mới có thể ngắm anh tỉ mỉ hơn, khuôn mặt tuấn tú, từ đầu đến chân mỗi một chi tiết đều được chăm chút rất tinh tế, là một người đàn ông tài tuấn khiến lòng người say mê, nhưng trong trường hợp nếu cách nói chuyện không lạnh nhạt như thế.
Lông mày rậm, bờ môi mỏng, xem ra hoa đào quá rực, người quá vô tình.
“Kiều tiểu thư, rốt cuộc cô và Từ Tịnh Ngôn đã nói gì?” Từ Chính Ngạn nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô.
Kiều Hủy đến bây giờ mới biết, tin đồn Từ Tịnh Ngôn muốn hủy hôn chỉ e là thật, chẳng lẽ là muốn tìm cô làm bia đỡ đạn, để đến ăn nói với nhà họ Tống?
“Tôi cùng Từ tiểu thư chỉ nói về vấn đề tổ chức hôn lễ, phía bên Tống tiên sinh, cũng như vậy, không có chuyện gì khác.” Kiều Hủy tỏ ra tự nhiên, không hề sợ hãi trước ánh mắt sắc bén của anh.
Nhưng lòng lại thầm nghĩ, phải chăng câu nói vô tâm kia của cô cuối cùng đã tạo ra phản ứng hóa học trong lòng Từ Tịnh Ngôn? Lựa chọn thứ mình thích, bởi vì cô ấy không thích Tống Nghị, nên mới hủy hôn?
“Tốt nhất là như vậy, nếu không trách nhiệm này cô gánh không nổi.” Từ Chính Ngạn kiệm lời mà ý sâu, giọng nói lạnh như sông băng đến rợn người.
Kiều Hủy nheo nheo mắt, cười như không cười: “Cảm ơn đã chỉ giáo.”
Đáng tiếc về sau Kiều Hủy vẫn phải chịu trách nhiệm, công ty sợ hai nhà Tống Từ chất vấn, dù có hiểu lầm đi chăng nữa, hay bất luận Kiều Hủy có làm sai hay không, họ vẫn nhất quyết đuổi việc cô, bù thêm một tháng tiền thôi việc, nhưng như vậy thôi, cô cũng khó còn có thể đứng được trong ngành này, bên ngoài chỉ biết cô làm hỏng hôn lễ, nhà họ Từ không hài lòng về cô.
Phạm vi nghề nghiệp không quá rộng, về chuyện của Kiều Hủy, chẳng qua chỉ là cô mặt dày trèo cao chơi trội, lần này ngã đau, là báo ứng của cô.
Kiều Hủy rất bình tĩnh, cô vẫn nhớ rõ câu nói của thầy khi tiễn cô đi, tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.
Cô ôm vali chứa toàn những vật dụng linh tinh trở về phòng trọ, đầu tiên là ngủ một giấc dài tận hai ngày, đặt chân tới thành phố này, mỗi ngày sáng đi tối về chen chúc trên tàu điện ngầm, để giữ miếng cơm ngay cả hai ngày nghỉ cuối tuần cũng phải nỗ lực vạch kế hoạch, đã rất lâu rồi cô chưa được nghỉ ngơi thoải mái.
Không có nụ cười giả dối, không có lớp trang điểm khéo léo, không có giày cao gót đáng sợ, cô vẫn là Kiều Hủy, một Kiều Hủy chân thực hơn rất nhiều. Bát cơm sinh tồn đã vỡ, cô bắt đầu cân nhắc việc rời xa nơi đây, chỉ là không biết, mình còn nơi nào có thể đi.
Cô còn chưa tính toán rõ ràng, liền nhận được một cuộc điện thoại ngoài dự kiến, vẫn là giọng nói nhu mì dịu êm ấy: “Kiều tiểu thư, tôi mới biết tin cô bị thôi việc, xin lỗi cô… nên đền bù cho cô thế nào mới phải?”
Gần đây, tin đồn liên hôn Tống – Từ tan vỡ ngày càng trầm trọng khủng khiếp, chỉ cần một ngày chưa có tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, tiếng đồn ấy mãi mãi chỉ là tiếng đồn.
“Sự ra đi của tôi không liên quan gì đến cô, cô đừng để tâm. Từ tiểu thư, thật ra hôm ấy tôi vẫn chưa nói hết, có thể chọn thứ mình thích dĩ nhiên là rất tốt, nhưng có đôi khi không phải lựa chọn vẫn hạnh phúc hơn được lựa chọn, vì sợ rằng sẽ chọn sai.” Kiều Hủy thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nói tiếp: “Ngày đó Tống tiên sinh đã nói với tôi, yêu cầu của cô, chính là yêu cầu của ngài ấy, ngài ấy chỉ muốn cô vui vẻ.”
Có bao nhiêu người đàn ông có đủ quyết đoán để nói ra những lời như vậy? Chí ít, người trong quá khứ kia không có.
Từ Tịnh Ngôn ở đầu bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ thốt ra mấy chữ: “Xin thứ lỗi, cảm ơn cô.”
Ngắt điện thoại, chuyện này đã không còn liên quan đến Kiều Hủy nữa.
Cuối tuần tới rất nhanh, bố mẹ Kiều Hủy gọi đến, giục cô về nhà xem mắt.
Bà Kiều khuyên nhủ: “Thằng bé đó diện mạo đàng hoàng, là viên chức ở cục thuế, gia cảnh giàu có, cũng chuẩn bị nhà cửa để lấy vợ xong hết rồi, là một đối tượng tốt có thắp đèn lồng cũng khó tìm được…”
“Mẹ, điều kiện tốt như vậy, sao có thể đến lượt con?” Kiều Hủy vẫn đối đáp có lệ như mọi ngày, cô rất bài xích chuyện hôn nhân không tình yêu thế này.
“Vì một Trình Gia Hưng chạy đến nơi xa xôi như thế coi như cho qua, giờ con vẫn muốn vì nó mà không kết hôn sao? Tình yêu có thể ăn được không? Mẹ nói cho con biết, Trình Gia Hưng tháng sau cũng sắp lấy vợ rồi, con tưởng nó cũng ngốc như con hả?” Bà Kiều càng nói càng nhỏ dần, thay vào đó là giọng nói ôn hòa của ông Kiều, “Hủy Hủy, đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ lo cho con thôi.”
“Ba, con sẽ tìm thời điểm trở về.” Giọng nói Kiều Hủy bình lặng không một gợn sóng, cũng không có biểu hiện khác thường nào.
Nhưng chỉ có cô mới biết, trong khoảnh khắc nghe tin Trình Gia Hưng sắp kết hôn, cô đã không tài suy nghĩ được gì nữa.
Cô ngơ ngác mặc quần áo, xuống cửa hàng tạp hóa dưới lầu mua một tá bia, băng qua trước một chiếc xe xa xỉ không hề ăn khớp với khu bình dân này, tiếng còi vang lên, đối phương hạ kính xuống, hờ hững gọi một tiếng: “Kiều tiểu thư.”
Kiều Huy mất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại, bình tĩnh đáp lời: “Từ tiên sinh? Sao anh lại ở đây?”
“Tôi tới tìm cô, có tiện nói chuyện một lát không?”
Kiều Hủy biết, người có thân phận như Từ Chính Ngạn, câu nghi vấn có nói ra, cũng chính là một dạng khác của câu trần thuật.
Anh hỏi ý kiến của cô, chẳng qua chỉ là phép lịch sự, đừng hỏi cô tại sao, đó là cô cảm giác như vậy.
Nhưng cô và anh không thân thiết đến mức có thể mời anh lên nhà ngồi uống nước, cũng không chịu ngồi trong chiếc xe chật hẹp không có một chút cảm giác an toàn nào, cô đưa anh đến khoảng sân trường tiểu học cách đó không xa.
Nghỉ hè rồi, nơi đó người qua lại không nhiều, mặt trời vẫn chưa xuống núi, ngồi dưới bóng cây vẫn còn thấy nóng nực, Kiều Hủy nắm trong tay một chai bia ướp đá giải nhiệt, nhìn những vệt sáng rơi trên mặt đất, cất tiếng hỏi anh: “Từ tiên sinh muốn nói chuyện gì?”
“Tịnh Ngôn đã về nhà, hôn sự vẫn tiến hành như cũ.” Những tia sáng xuyên qua làm mắt anh nheo lại, khóe mắt liếc sang người con gái bên cạnh, lọn tóc xoăn nâu nâu buông lơi trên đỉnh đầu, đeo đôi kính gọng đen, áo phông trắng cùng quần yếm, nhòa bớt phần nào vẻ già dặn trong hai cuộc gặp lần trước, lại tăng thêm hơi hướm sinh viên, anh hơi nhướng mày.
Kiều Hủy khẽ cười nhạt: “Vậy chúc mừng anh.”
“Tôi hy vọng, hôn lễ vẫn do cô trù tính, Tịnh Ngôn tin tưởng ở cô.” Từ Chính Ngạn nói rất chân thành, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng, “Tôi cũng cho rằng cô thừa đủ năng lực để đảm nhiệm, là tôi đã lỗ mãng.”
Kiều Hủy đoán, có lẽ đây là lần đầu tiên Từ Chính Ngạn dùng khẩu khí mềm mại như vậy, nhưng xưa nay cô chưa bao giờ quay đầu lại, dù là trước kia, hay hiện tại cũng vậy.
Cô lắc đầu, nâng mắt nghiêm túc nói với anh: “Xin thứ lỗi, tôi không có ý định quay về Hoa Duyệt.”
“Nếu cô bằng lòng, có thể đến làm ở bộ phận trù tính của Từ thị, chúng tôi luôn hoan nghênh cô bất cứ lúc nào.”
Nhành ô liu Từ Chính Ngạn đích thân ném ra, người ngoài chỉ sợ cầu còn không được, có điều không bao gồm Kiều Hủy, nhất là một Kiều Hủy tâm trạng luôn dồn nén, trong mắt cô, đây chẳng khác gì bố thí.
Cô không những không vui vẻ nhận lời, còn dứt khoát đứng dậy, trên khuôn mặt trắng ngần không nhìn ra cảm xúc gì, giọng nói lại lạnh nhạt: “Từ tiên sinh, ý tốt của anh tôi đã nhận, tạm biệt.”
Tối hôm ấy, Kiều Hủy uống đến say khướt.
Chiều ngày hôm sau lúc tỉnh lại liền trả phòng, lên máy bay rời xa thành phố này.
3
Kiều Hủy đã không còn nhớ rõ “Câu chuyện hai thành phố” [1] nói như thế nào, chỉ cảm thấy quê hương cũng không hề mang lại cảm giác ấm áp an toàn hơn thành phố kia, trái lại ngày vui của Trình Gia Hưng ngày một gần kề, ánh mắt lo lắng của cha mẹ, khuyên giải cảm thông của bạn bè càng đè nặng khiến cô không thở nổi, nhưng không biết ý định nực cười này là của ai, còn gửi thiệp mời tới cho cô.
Không đi, sợ bị người ta coi thường, mà nếu đi, sợ rằng khó mà đối diện.
Bốn năm đại học, tốt nghiệp hai năm, người con trai đã cùng cô trải qua quãng thời gian sáu năm đó, hôm nay sắp lấy một người con gái khác.
Quan sát khung cảnh tiệc cưới náo nhiệt, Kiều Hủy không thể diễn tả được cảm xúc của mình, cô cúi đầu trốn chạy bất chấp tất cả, không ngờ lại đâm vào ngực người khác, chóp mũi cay cay ngửi thấy hơi thở thanh khiết hơi lành lạnh.
Cơ thể cô run lên, vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
“… Kiều tiểu thư?” Là giọng nói quen thuộc của một người quen thuộc, Từ Chính Ngạn.
Anh đến đây để bàn chuyện làm ăn về hạng mục làng du lịch, vừa khéo ở tại khách sạn này.
Anh vững vàng đỡ lấy Kiều Hủy, chỉ bắt được toàn xương là xương, lông mày nhăn lại, ánh mắt nhìn cô lộ vẻ quan tâm: “Cô không khỏe sao?” Từ sau hôm đó anh không lay chuyển được Tịnh Ngôn, lại đến tìm cô lần nữa, nhưng chủ phòng nói cô đã chuyển đi rồi. Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp ở đây, đúng là duyên phận.
Ở cửa hội trường đón khách, Trình Gia Hưng cũng trông thấy cô, tiến lên hai bước nhìn thật kỹ, lại theo bản năng gọi thành tiếng: “Hủy Hủy?”
Giọng điệu thân mật như vậy, ánh mắt của cô dâu cùng các vị khách khứa cũng đổ dồn hết lên người Kiều Hủy, còn có không ít người biết bọn họ đã từng yêu nhau, cô hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Từ Chính Ngạn cũng tinh tế nhận ra bầu không khí có phần không bình thường này, trong lúc đỡ cô nhẹ nhàng kề bên tai cô thì thầm: “Đừng trốn, cũng đừng sợ.”
Giọng nói trầm trầm của anh dường như có một sức mạnh thần kỳ làm người ta yên lòng, Kiều Hủy hít sâu một hơi, miễn cưỡng cong miệng cười một cái.
Sau cảm xúc kinh ngạc mừng rỡ ban đầu, Trình Gia Hưng mới phát hiện ra Từ Chính Ngạn, chân mày vui sướng cũng chùng lại, không hề khách khí hỏi: “Vị này là?”
“Xin chào, tôi là Từ Chính Ngạn.” Từ Chính Ngạn tự nhiên phóng khoáng giơ tay ra, ngừng một lát rồi nói, “Bạn của Tiểu Hủy.”
Anh không nói là bạn trai, nhưng lại thân mật kéo Kiều Hủy, Kiều Hủy cũng không nói gì, họ có quan hệ thế nào chỉ dựa vào tưởng tượng của mỗi người, chuyện sau đó cũng không cần phải tìm lý do lấp liếm.
Kiều Hủy cố lấy dũng khí, hắng giọng: “Chúc anh tân hôn vui vẻ.” Tay lại gắt gao víu chặt Từ Chính Ngạn.
Từ Chính Ngạn ân cần hỏi han rất chính đáng: “Còn khó chịu không em? Anh đã nói em đừng miễn cưỡng đến rồi, em cần gì phải cố chấp như vậy, em và Trình tiên sinh quen biết nhiều năm như thế, nói gì đi nữa anh ta cũng không trách em được, tôi nói đúng chứ, Trình tiên sinh?”
Câu nói này rất khéo, để người có ý nghe cho rõ, Kiều Hủy dù mang bệnh vẫn kiên quyết tới, hơn nữa bên cạnh còn có một mỹ nam tháp tùng vượt xa Trình Gia Hưng, cả ngoài lẫn trong đều hoàn hảo, không một ai có thể xem thường.
Trình Gia Hưng lúc này còn có thể nói gì được, sắc mặt tái mét, chỉ đành gượng gạo đáp lại: “Ra vậy, nếu không thể đến thì nhờ người báo một tiếng là được, sức khỏe quan trọng hơn.”
Từ Chính Ngạn biết chừng mực, vừa dìu Kiều Hủy vừa nói với anh ta: “Xin thứ lỗi, tôi không yên tâm, muốn đưa cô ấy về nhà trước, chúc anh và cô dâu trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm.”
Khi lướt qua thư ký cách phía sau không xa vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác, anh nhanh chóng dặn dò mấy câu, rồi đưa Kiều Hủy rời khỏi khách sạn. Gần đến giờ khai tiệc, tấm lòng của Kiều Hủy và anh cũng đã gửi tới tận tay cô dâu chú rể.
Sự kiên cường của Kiều Hủy cũng không gắng gượng được lâu, vừa rời khách sạn liền òa khóc nức nở.
Từ Chính Ngạn bất đắc dĩ đành dừng xe bên đường, lần đầu tiên anh phát hiện ra, hóa ra nước mắt phụ nữ lại nhiều đến như vậy.
Nhưng anh vẫn còn nhớ, hai cuộc gặp trước đây cô trầm tĩnh điềm nhiên là thế, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô? Anh vẫn luôn thắc mắc.
Từ Chính Ngạn đưa chiếc khăn của mình cho Kiều Hủy lau nước mắt, cô khóc mãi rồi cũng thiếp đi, dưới ánh trăng mênh mang dường như vẫn thấy dòng lệ đượm trên khuôn mặt, là nỗi đau sâu đậm đến mức nào mà khiến cô ngay cả trong mơ cũng rơi lệ, anh chợt có ý nghĩ, kẻ đã làm cô khóc đúng là đáng chết.
Anh cứ im lặng ngồi bên cô.
Về sau ngay cả Từ Chính Ngạn cũng thấy kỳ quặc, không ngờ anh lại vì một cô gái chưa phải là bạn bè mà đi làm những việc bình thường mình sẽ không làm.
Lúc trời gần sáng, Kiều Hủy mới chậm rãi mở mắt, chưa ý thức được mình đang ở đâu, đến khi nhìn thấy chiếc áo vest màu tro choàng trên người, còn có một người đàn ông đang nhắm mắt ở bên cạnh, ký ức tối hôm qua ùa về trong chớp mắt.
Cô nhất thời không biết phải làm thế nào, ngủ trong xe không thoải mái, động tĩnh nho nhỏ của cô lập tức làm Từ Chính Ngạn tỉnh giấc, anh ngồi thẳng người, tỉ mỉ ngắm cô rất lâu mới lên tiếng: “Khỏe hơn chút nào chưa?” Anh nhận ra, đôi mắt của cô trong veo như vừa được nước mưa gột rửa, có lẽ là đã thông suốt rồi.
Kiều Hủy khẽ gật, lời nói chân thành xuất phát từ trong thâm tâm: “Từ tiên sinh, cảm ơn anh.”
“Gọi Chính Ngạn là được rồi.” Từ Chính Ngạn không biết vì sao, đột nhiên rất ghét cách nói xa cách của cô như vậy, lại nhắc lại một lần, “Tối qua tôi đã nói là bạn của em, tôi gọi em là Tiểu Hủy, dĩ nhiên em cũng nên gọi tên tôi mới phải.”
“Như vậy không thích hợp lắm…” Kiều Hủy lẩm bẩm, ánh mắt ngày càng sắc bén của anh làm tiếng nói tắt lịm, nhớ lại bộ dạng thê thảm của mình đều bị anh nhìn thấy hết, cuối cùng vẫn phải gọi theo ý anh, “Vậy cũng được, Chính Ngạn.”
Từ Chính Ngạn hài lòng gật đầu, cụp mắt liếc nhìn đồng hồ, cười khe khẽ: “Thật đúng lúc, nghe nói cảnh mặt trời mọc trên núi Phi Hà ở nơi này có một không hai, chúng ta đi ngắm xem.”
Trên đỉnh núi, hiện ra trước mắt một vầng mặt trời vĩ đại dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới, đỏ rực nguyên khiết, ngay cả hô hấp của con người cũng có thể rơi mất.
Bất thình lình, Từ Chính Ngạn nắm lấy tay Kiều Hủy, hào sảng nói: “Nào, mang hết những chuyện không vui hét to ra, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.” Kiều Hủy ngượng ngùng cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới, lại nghe anh thôi thúc: “Nhanh lên, rất hiệu quả đấy, lúc nhỏ tôi vẫn thường như vậy.”
“Vâng.” Kiều Hủy nhẹ nhàng rút khỏi tay anh, hai tay kề lên miệng, quay mặt về phía khe núi chìm trong nắng ban mai, hét to: “Trình Gia Hưng, là tôi không cần anh, sau này cũng sẽ không còn đau lòng vì anh nữa…”
Theo tiếng vọng dần tan xa, Kiều Hủy quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới.
4
Kiều Hủy đổi một công việc khác, thiết kế quảng cáo cho một công ty cổ phần bản địa. Còn Từ Chính Ngạn vì hạng mục làng du lịch mà ở lại nơi này, bắt đầu cuộc sống của người bay trên không chạy tới chạy lui giữa thành phố, liên hệ giữa hai người dần dần cũng nhiều hơn. Cô đưa anh đi khắp núi sông ở nơi đây, lăn lộn khắp phố lớn ngõ nhỏ, càng tìm hiểu, mới càng nhận ra vẻ độc tài lạnh lùng của Từ Chính Ngạn chỉ là bề ngoài, thật ra con người anh rất gần gũi dễ ở chung.
Lại nửa năm nữa trôi qua, Kiều Hủy từng bước thoát ra khỏi làn khói mù Trình Gia Hưng.
Hôm nay vừa tan sở, cô nhận được điện thoại của Từ Chính Ngạn, chẳng qua không phải là dãy số mọi ngày.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói rất đỗi thân quen.
Kiều Hủy khẽ cười, lúc nói chuyện miệng còn hà ra hơi nóng: “Vừa tan làm xong, còn anh? Đang uống cà phê cùng mỹ nữ bên sông Rhine sao?”
Câu nói đùa của cô làm Từ Chính Ngạn lắc đầu phì cười: “Sáng nay anh vừa trở lại, điện thoại mất rồi, đổi một số khác, chúng ta gặp nhau chỗ cũ chứ?”
“Vâng!” Kiều Hủy sảng khoái nhận lời.
Băng qua sạp báo nhỏ trước trạm xe buýt, cô vô tình liếc thấy số đặc biệt hôm nay.
Tổng giám đốc Từ Thị cùng ngọc nữ nổi tiếng hẹn hò trong đêm ở khách sạn năm sao —- Tiêu đề kinh người như vậy, chủ sạp còn nói: “Quyển tạp chí này bán chạy nhất hôm nay đấy, đây đã là quyển cuối cùng rồi, cô gái muốn mua không?”
Đợi đến khi Kiều Hủy hoàn hồn lại, trong tay đã cầm cuốn tạp chí bước lên xe buýt, cô vốn không phải là người nhiều chuyện như thế…
Vừa xem xong bản biên soạn dài liệt kê những vụ tai tiếng tình cảm của Từ Chính Ngạn trong quá khứ, đúng lúc xe cũng đến bến.
Nơi họ hẹn nhau là một quán trà – cà phê mang phong cách cổ kính, ông chủ trước kia phiêu bạt ở Bắc Kinh từng làm ca sĩ lang thang, cách bài trí rất tinh tế.
Đẩy cánh cửa khắc đầy ô vuông ra, Kiều Hủy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể bắt gặp bóng dáng tuấn tú ấy ngồi bên cửa sổ, giờ đã sang giữa đông, chỉ một chiếc áo măng tô màu xám đậm đã có thể tôn lên vẻ tài hoa xuất chúng trong anh một cách rõ ràng nhất. Kiều Hủy không khỏi nhớ lại bài báo kia, những tin đồn tình cảm xung quanh anh không thiếu mỹ nữ, không biết kiểu phụ nữ nào mới có thể bắt được trái tim của người đàn ông này.
Từ Chính Ngạn căn đúng thời gian, giúp cô gọi cappuccino cô thích, nhưng khi ngẩng lên, thấy cô ngay cả khăn quàng cũng không mang, không nhịn được cau mày: “Hôm nay chỉ có 0°C, sao lại mặc ít như vậy?”
Nghe thế, cô cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, buồn cười mím môi nói: “Đã bọc như bánh chưng rồi, còn ít à?” Anh lịch thiệp giúp cô kéo ghế ra, cô vừa ngồi xuống liền ngửi thấy hương vị ấm áp của bọt sữa, có vậy mới cảm giác được bên ngoài rất lạnh.
Cô ủ bàn tay lạnh đến đỏ hồng vào trong chăn, sau khi nhấp một ngụm, vẻ mặt khoan khoái dần giãn ra.
Từ Chính Ngạn nhìn bên môi cô dính một vệt bọt sữa tròn tròn như trẻ con, bất giác bật cười, nhưng ngay lập tức vội kìm lại, nhìn chằm chằm vào tờ tạp chí lá cải cô tiện tay đặt trên bàn, giống như muốn đục một lỗ lên nó.
Chân mày anh nhướng lên: “Mấy cái đó đều là phóng viên viết linh tinh, hoàn toàn bịa đặt, có gì đáng xem đâu?”
Kiều Hủy thổi cà phê, đột nhiên nghe anh thốt ra một câu như vậy, mất một lúc mới hiểu anh đang ám chỉ cái gì, ngón tay cô vô thức làm động tác nho nhỏ như chơi đàn trên bìa tạp chí, từ khuôn mặt anh, trượt sang gương mặt dặm phấn của nữ minh tinh kia, nghiêng đầu nói: “Viết rất hay, ảnh chụp cũng rất chuẩn.” Đến lúc mặt anh sắp biến sắc, cô lại giả vờ nghiêm chỉnh: “Chà, báo giải trí lúc nào cũng thích thổi phồng sự thật.”
Từ Chính Ngạn không nhịn được cười tủm tỉm, sau đó nghĩ lại mới cảm thấy chỗ nào không đúng, nhíu mày buồn bực giải thích: “Không phải là thổi phồng, mà vốn dĩ không hề có chuyện gì, chỉ là công ty chuẩn bị mời cô ấy làm đại diện phát ngôn sản phẩm, bị người ta suy đoán ra tin đồn vậy thôi.”
Kiều Hủy cười híp mắt, hỏi lảng sang chuyện khác: “Điện thoại mất thật rồi? Hay là không ngăn được mời mọc của mỹ nữ?” Mất rồi cũng có thể dùng lại số ban đầu, đây rõ ràng là trốn người ta rồi.
Từ Chính Ngạn nhìn cô chớp chớp mắt, giống như chiếc quạt phẩy nhẹ vào tim anh, cô lại không hề cảm nhận được, bất giác có phần nản lòng.
“Số điện thoại này, chỉ cho người trong nhà…” Anh ngừng một lát, vẻ mặt thận trọng, “Chỉ có một vài người bạn biết.”
Người bạn có thể biết được số điện thoại bí mật của Từ Chính Ngạn, địa vị không giống những người khác.
Tim Kiều Hủy đập thình thịch, đây có thể xem như ám thị rất rõ ràng, cô không phải là kẻ ngốc, cũng không phải là con nhóc không hiểu thế sự.
Cô bắt đầu né tránh: “Cappuccino hôm nay ngọt quá, hơi bị ngán.” Cô thừa nhận, cô không phải là cao thủ chuyển đề tài, dấu vết trốn tránh quá rõ ràng.
Từ Chính Ngạn là người thế nào? Anh vốn không cho phép cô lùi bước, thở dài: “Kiều Hủy, em hiểu lòng anh mà.”
Anh đã cho cô nhiều thời gian như vậy.
“Em biết chứ, chúng ta là bạn bè còn gì.” Kiều Hủy cười gượng hai tiếng, “Đúng rồi, em nhớ ra mình còn có chuyện phải làm, về trước nhé.”
Cô quơ túi nhanh nhẹn đứng dậy bỏ chạy, giống như làm như thế là có có thể quên đi ánh mắt sau lưng sâu thẳm kia.
Kiều Hủy bắt đầu làm bộ bận rộn, cố ý không nhận điện thoại, vẫn vờ như không biết anh đã đến thành phố này.
Nhưng trong cuộc sống của Từ Chính Ngạn không có hai chữ “thất bại”, thứ anh đã ngắm, tất sẽ tìm mọi cách để có được, hơn hết là vì anh nhận ra Kiều Hủy đối với anh cũng không phải không có chút cảm xúc nào. Anh giống như một gã thợ săn cực kỳ kiên nhẫn, từng bước từng bước giăng một tấm lưới thật lớn để bắt gọn người con gái trong lòng anh.
Nhưng anh đã quên, trên đời này hãy còn có một câu gọi là cẩn thận mấy cũng có sơ suất, chú thỏ con bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người.
Kiều Hủy đồng ý để ba mẹ sắp xếp đi xem mắt.
Hôm nay, Từ Chính Ngạn rốt cuộc đã không thể kiềm chế được nữa, chạy đi tìm cô nhóc Kiều Hủy lúc nào cũng chơi trốn tìm với anh, anh dừng xe trên con đường đối diện với công ty cô, nhìn cô cười nói cùng đồng nghiệp bước ra khỏi cửa xoay.
Chỉ là, cô hôm nay hình như có gì đó khang khác, có trang điểm, mặc chiếc váy liền thân chấm gối, tinh tế hơn, cũng xinh đẹp hơn, anh bỗng cau mày.
Anh nhìn cô lên xe taxi, lần đầu tiên hành động một cách tiểu nhân như vậy – theo dõi cô, đến một nhà hàng kiểu Tây.
Anh có thế nào cũng không thể ngờ được, cô dám đi xem mắt!
Từ Chính Ngạn lạnh lùng ấn số điện thoại của cô: “Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em, ngay bây giờ, ngay lập tức.”
Kiều Hủy cười cười cáo lỗi với người đối diện, nghiêng người bụm miệng thì thào: “Anh bị điên à? Tối nay em không rảnh.”
“Anh không điên, em có thời gian gặp người khác, nhưng không có thời gian để gặp anh? Kiều Hủy, em ra ngoài, hay để anh vào trong?”
Anh hễ nổi giận, là sẽ gọi cả tên cô.
Từ Chính Ngạn phát hiện phong độ của mình bị cô chọc cho mất sạch rồi.
Kiều Hủy không nói gì nữa, vội vàng ngắt điện thoại, cô dám cá dựa vào tính cách nghiêm túc của Từ Chính Ngạn, anh chỉ biết uy hiếp cô, nhưng không biết quả thực khiến cô rất khó xử.
Hóa ra lâu nay cô đã hiểu anh như vậy.
Vì cuộc điện thoại của Từ Chính Ngạn, bữa cơm này cũng mất vị, có lẽ trong mắt cha mẹ, trong mắt người khác, người đàn ông đang ngồi trước mặt đây có nghề nghiệp đàng hoàng, lại trắng trẻo nho nhã, phong thái cũng đúng mực, chắc chắn là đối tượng hoàn hảo cực kỳ hiếm có.
Nhưng trong đầu Kiều Hủy không nhịn được lại so sánh, lông mày của anh ta không đậm bằng Từ Chính Ngạn, ngũ quan của anh ta không sắc nét bằng Từ Chính Ngạn, lời ăn tiếng nói, cử chỉ của anh ta còn lâu mới quyến rũ bằng Từ Chính Ngạn.
Chỉ là, Từ Chính Ngạn quá ưu tú, cho nên Kiều Hủy mới không dám, cô sợ giẫm lên vết xe đổ.
Vội vàng kết thúc bữa ăn, đối phương còn rất phong độ tiễn cô xuống dưới lầu.
5
Ngoảnh đầu lại, Kiều Hủy nhận ra một bóng đen đứng trong chỗ khuất, xung quanh đều tĩnh lặng, cô dường như đã quên phải cử động, ngẩn ngơ nhìn đối phương bước về phía mình, giơ tay kéo cô, không dịu dàng chút nào mà ôm lấy cô vào lòng, hơi dùng sức đè lên bức tường gạch phía sau.
Vẻ mặt Kiều Hủy đã không còn có thể dùng “kinh hoàng” để hình dung, hơi mở miệng, nhướng mắt nhìn người đàn ông trước mắt rõ ràng đang rất tức giận, anh hình như đã uống rượu, mùi rượu nồng nặc hơi ngột ngạt thở quanh chóp mũi cô.
Cô lấy lại tinh thần, nắm lấy vạt áo anh, lẩm bẩm: “Anh uống say rồi hả? Mau thả em ra, a…”
Câu nói của cô bị anh nuốt vào miệng, day dứt, rung động, mê hoặc, chiếc hôn đầy kỹ xảo làm cô chìm đắm trong mê muội.
Rất nhanh, Từ Chính Ngạn buông tay vội thả cô ra, bởi nụ hôn chạm đến nước mắt của cô. Lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác thất bại, dưới ngọn đèn đường khuôn mặt lúc tối lúc sáng nhìn không rõ được biểu cảm.
“Có thật là không thích anh?” Từ Chính Ngạn thở dài, lòng bàn tay khe khẽ lau đi giọt lệ bên khóe mắt cô.
Kiều Hủy vùi mặt vào ngực anh, lắc đầu, lại lắc đầu.
Vào lúc anh tưởng rằng cô không chịu nói nữa, giọng nói nhỏ xíu nghẹn ngào truyền tới: “Lúc trước ba mẹ anh ấy luôn không đồng ý tụi em ở bên nhau, gia thế anh ấy quá tốt so với em, anh ấy không chịu được áp lực gia đình nên mới chia tay…”
Điều kiện của Từ Chính Ngạn, so với Trình Gia Hưng còn tốt hơn một trăm lần.
“Em so sánh anh với Trình Gia Hưng?” Anh nắm chặt bờ vai cô, giọng nói sau khi uống rượu hơi khàn khàn, nghe càng lạnh hơn.
Kiều Hủy bỗng ngẩng đầu, vội vàng cãi lại: “Không phải như vậy.” Đôi mắt anh trong màn đêm sâu thẳm như muốn hút cô vào trong, lòng cô càng khó chịu, lại cúi đầu rì rầm: “Chính Ngạn, là em sợ.”
Rất lâu sau, Từ Chính Ngạn ôm chặt cô hơn, chạm một nụ hôn nhè nhẹ lên trán cô: “Ngốc, anh biết rồi.”
Dục tốc bất đạt. [2]
Từ Chính Ngạn không còn chăm chăm tiếp cận Kiều Hủy nữa, luôn lấy thân phận bạn bè, dùng cách của riêng mình để quan tâm cô, chăm sóc cô.
Mối quan hệ mập mờ giữa bạn bè và người yêu này, họ không sốt ruột, nhưng người ngoài lại không vừa mắt.
Tống Nghị chiều vợ có tiếng trong giới, Từ Tịnh Ngôn sau khi kết hôn, cuộc sống vô cùng dễ chịu, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, anh trai cô và Kiều Hủy lại càng phải hạnh phúc hơn.
Từ Tịnh Ngôn không kiên nhẫn được như anh trai, nhân cơ hội liền đi tìm Kiều Hủy.
Cô vẫn dịu dàng tao nhã như lần đầu tiên gặp gỡ Kiều Hủy, nhưng cử chỉ phong thái đều mềm mại nữ tính hơn trước kia.
Kiều Hủy trên cả kinh ngạc lại mừng thay cho cô: “Tốt quá rồi, nếu có em bé nữa trong nhà lại càng vui hơn.”
Từ Tịnh Ngôn gật đầu, lại lắc đầu: “Thì là vậy, nhưng tôi đã nói với anh ấy rồi, anh trai tôi một ngày không kết hôn, tôi một ngày cũng không thể yên tâm, không có cách nào sinh con.”
“Sax.” Ánh mắt chăm chú của cô khiến Kiều Hủy càng bối rối, “Việc này…” Lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
“Anh tôi tướng mạo, gia thế, nhân phẩm đều hoàn hảo, trước kia tôi cho rằng anh ấy chuyên chế, không hỏi ý kiến tôi đã cùng Tống Nghị bàn bạc nên tôi mới giận anh, nhưng thật ra anh ấy đã đúng, anh đã giúp tôi chọn được một ông chồng tốt. Hiện tại anh ấy đã chọn cô, tôi cũng thật lòng thích cô, thế nên Tiểu Hủy à, cô còn lo lắng điều gì vậy?” Từ Tịnh Ngôn ngừng một lát, “Cô thấy rồi đấy, ba mẹ tôi cũng rất hiền lành, việc trong nhà vẫn luôn do anh tôi quyết.”
Một năm nay ở gần nhau, Từ Chính Ngạn tốt thế nào, Kiều Hủy sao có thể không biết.
Cô chỉ không hiểu mình đang do dự điều gì, tựa như thiếu cơn gió đông thổi bùng ngọn lửa.
“Cô biết không? Vụ làng du lịch nửa năm trước đã sớm bàn ổn thỏa rồi, công trình thi công cũng rất thuận lợi, vốn dĩ không cần anh tôi đến nơi này hỗ trợ nữa, nhưng anh ấy dăm bữa nửa tháng vẫn thường chạy tới đây…”
Sau này Kiều Hủy lại bổ sung thêm một câu sau câu nói của Từ Tình Ngôn, không chỉ là dăm bữa nửa tháng, mà là mặc mưa mặc gió vẫn tới.
Hôm nay là cuối tuần, dự báo thời tiết đưa ra tín hiệu cảnh báo màu vàng cấp độ 2 về tình hình mưa bão, bầu trời âm u xám xịt.
Kiều Hủy ngồi ở nhà, đang chán muốn chết cầm điều khiển chuyển kênh.
Điện thoại trong nhà vang lên, cô vừa nhấc máy, liền nghe thấy tiếng mưa rào rào ở đầu bên kia, kèm theo giọng nói trầm trầm của Từ Chính Ngạn: “Là anh.”
“Chỗ anh cũng đang mưa sao?” Kiều Hủy nắm dây điện thoại lên tiếng hỏi.
“Anh không biết.” Từ Chính Ngạn khẽ cười, “Anh đang ở dưới nhà em đây.”
Kiều Hủy đơ luôn tại chỗ, sau đó vội vàng cúp điện thoại, bước ra ngoài, chạy xuống dưới lầu.
Lâu lắm rồi cô chưa từng tức giận như thế, lần này còn vô cùng giận dữ, xông về phía anh quát to: “Từ Chính Ngạn, anh cũng không nhìn xem đây là cái loại thời tiết gì hả? Là mưa to bão táp đấy!”
“Anh biết.” Từ Chính Ngạn vẫn cười, tóc và quần áo đều bị ướt mưa, nhưng không hề lộ vẻ nhếch nhác, thu hết những lo lắng bực bội của cô vào trong đáy mắt, có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra, màu sắc đôi dép lê trên chân cô đều không giống nhau.
“Biết rồi mà anh còn tới?” Nhìn anh không sao cô mới cảm thấy yên tâm.
“Rất nhớ em, muốn gặp em, nên mới tới đây.” Từ Chính Ngạn không nghĩ ngợi nhiều, bất giác bật ra thành lời: “Lúc anh đến trời vẫn chưa mưa, em đừng lo.”
Hốc mắt Kiều Hủy chìm trong sương mù, chợt nhớ lại những lời của Từ Tịnh Ngôn hai ngày trước.
Thế là bèn hỏi Từ Chính Ngạn: “Tịnh Ngôn nói, hạng mục làng du lịch ở đây đã đi vào quỹ đạo rồi.”
“Ừm.” Anh bình thản đáp một tiếng, nhưng vẫn nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn đến mức lúng túng, chuyển tầm mắt ấp úng lên tiếng: “Nơi này chỉ là một thành phố nhỏ, chưa phát triển, cũng chẳng có cảnh đẹp gì hết, sao anh còn muốn tới?”
“Anh thích nơi đây.” Âm thanh rành rọt của Từ Chính Ngạn xuyên qua tiếng mưa tí tách vươn đến bên tai cô, “Bởi vì nơi đây có em.”
Kiều Hủy im lặng không nói.
Cô kiễng đầu ngón chân, hai tay ôm lấy cổ anh chủ động hôn lên bờ môi ấy.
Từ Chính Ngạn nghe thấy tiếng cô thẽ thọt đề nghị: “Chính Ngạn, chúng mình kết hôn nhé.”
***
[1] tên khác “Song thành cố sự” là một bộ phim tình cảm Hồng Kông do Trương Mạn Ngọc, Kha Thụ Lương, Đàm Vịnh Lân thủ vai chính. [2] Dục tốc bất đạt: nóng vội ắt không thành công.Sách audio .net