Tự Nhiên Như Người Hà Nội là tựa đề cuốn sách đầu tiên trong bộ ba sách về Hà Nội của Nguyễn Trương Quý. Nếu Ăn phở Hà Nội rất khó thấy ngon phác hoạ nên chân dung con người thành phố với sự tập trung đặc biệt vào lối sống của giới viên chức văn phòng bằng ngòi bút dí dỏm và hài hước; hay Hà Nội là Hà Nội đem đến cho độc giả cái nhìn mới mẻ, độc đáo về thủ đô nghìn năm văn hiến thì Tự nhiên như người Hà Nội lại là những quan sát, tìm hiểu về hình thái đô thị, làm rõ đặc trưng không gian rất đặc biệt của Hà Nội.
Ngay từ trang bìa, ta đã bắt gặp một thiếu nữ “tóc xoã vai mềm” đạp xe trên con đường Hà Nội xanh mướt hàng cây với mặt hồ lung linh gợn sóng, Nhà thờ lớn cổ kính và cây cầu Long Biên lịch sử hay những mái ngói âm dương gợi niềm hoài cổ…
Phần nội dung, tác giả nêu lên “giá trị của những vụn vặt”. Hà Nội được coi là thành phố của những sự vụn vặt đẹp đẽ và bé xinh, sự hoành tráng và nguy nga không tồn tại. Việc đi tìm những mẩu đẹp đẽ ấy, cũng như những hạt bụi vàng được Pautovski gom góp thành một bông hồng vàng kỳ diệu, là điều có thể làm được.
“Không ngơi nghỉ, không phút nào như phút nào, ngày hôm nay Hà Nội sống hối hả, như cuống quýt giành lại những năm tháng chậm chạp đã qua.”